Dĩ Chân đi tới trước mặt Lôi lão đại: “Đại ca, thời gian qua cảm ơn anh đã chăm sóc em. Chuyện anh giao cho em, em nhất định làm được!”
Lôi lão đại đấm nhẹ lên ngực Dĩ Chân một cái: “Nhóc con được lắm, đại ca tin cậu. Anh em ta từ biệt lần này, sợ rằng cả đời sẽ không còn cơ hội gặp lại nữa. Thanh minh sang năm nhớ đốt cho đại ca cậu một tờ vàng mã, coi như không uổng phí giao tình giữa chúng ta!”
Nghe Lôi lão đại nói đến sinh ly tử biệt, vành mắt Dĩ Chân chợt ươn ướt. Anh trịnh trọng gật đầu, đột nhiên cảm thấy mặc dù quen biết người đàn ông trước mắt này không lâu nhưng tình cảm đã sâu đến mức giống như anh em ruột.
Ngày Dĩ Chân ra tù, người cảnh sát già đặc biệt tới đón anh.
“Bác làm cảnh sát nhiều năm rồi, biết rõ người đi ra từ ngục giam muốn cái gì nhất!” Người cảnh sát già nói xong thì gọi một chiếc taxi, bảo Dĩ Chân mang hành lý ngồi ở ghế sau rồi nói với tài xế tên một quán ăn.
Dĩ Chân khẽ vuốt chiếc nhẫn kết hôn bằng kim cương của mình, vì cơ thể anh gầy đi rất nhiều nên chiếc nhẫn năm đó đặt làm bây giờ không mang được nữa. Dĩ Chân dùng một sợi dây đỏ cẩn thận luồn nhẫn vào rồi đeo lên cổ, cảm thấy như vậy sẽ gần với trái tim anh hơn.
Đến quán ăn, lần đầu tiên Dĩ Chân biết được đồ ăn có sức hấp dẫn lớn thế nào. Trước giờ anh cứ nghĩ nguyên nhân khiến anh luôn không có cảm giác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-nguyen-cung-ta/197942/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.