“Khi đó tôi không nhìn thấy gì, tuổi lại nhỏ, vốn không hiểu được rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra. Nhưng bây giờ nghĩ lại, nhất định là cha và chú Trúc đã bị bắt ngay tại trận. Cậu tôi bắt cha và chú Trúc về bang, nghe nói cậu còn bắt cả vợ của chú Trúc, một người làm công cùng con trai của người đó ở gia đình chú ấy nữa.”
“Mẹ bịt tai tôi lại, không cho tôi nghe những âm thanh ấy, nhưng tôi vẫn nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của một người phụ nữ. Tôi sợ hãi vô cùng, chỉ biết ngơ ngác đứng đó. Nhưng điều khiến tôi sợ nhất chính là những chuyện tiếp theo, có người nói chú Trúc đã tự sát, sau đó tôi nghe thấy cha cứ gọi Trúc Nhi Trúc Nhi như thể đã phát điên, rồi cha cũng tự sát theo chú ấy. Trước khi chết, cha để lại di chúc muốn hiến giác mạc cho tôi…” Nước mắt Dĩ Chân trào ra, một đứa trẻ mới mười tuổi đầu đã phải trải qua biến cố lớn như vậy, khó tránh khỏi để lại nỗi ám ảnh nặng nề trong lòng.
Dĩ Chân thở ra một hơi, tiếp tục nói: “Mẹ tôi nhìn thấy cha tôi vì một người đàn ông mà tự tử, thoáng chốc bi thương biến thành phẫn nộ. Bà kéo tôi ra ngoài, tôi loạng choạng đi theo mẹ, trong lúc vô ý cũng không biết va trúng những thứ gì, tôi liên tục bị vướng chân vấp ngã. Mẹ chở tôi theo điên cuồng lái xe, kết quả là xảy ra tai nạn. Bản thân tôi không sao, nhưng mẹ thì lại liệt giường.”
“Tôi được ghép giác mạc của cha,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-nguyen-cung-ta/197941/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.