Chương trước
Chương sau
Màn đêm yên tĩnh mỹ lệ, trăng rằm treo cao trên bầu trời, quầng sáng lung linh tỏa khắp hắt lên cửa sổ, chiếu xuống mặt nước lăn tăn.
Lam Tử Ngưng lẳng lặng đốt điếu thuốc, ngồi bên tảng đá cạnh hồ, yên lặng hút thuốc. Trong phòng tắm vang tiếng nước ào ào, là Kha Hựu tắm rửa ở bên trong.
Từ nãy tới giờ, khóe miệng Lam Tử Ngưng vẫn ôm cười khúc khích, là bởi vì đến tận đây vẫn không thể tin được, không thể tin được bản thân lại vì một Kha Hựu mà thủ thân như ngọc lâu như vậy.
Cũng không biết mị lực từ đâu ra, để ngay từ lần đầu gặp thì đã không thể quên được, luôn nhớ mong cô. Mỗi ngày không gặp thì lòng ngứa ngáy, vì để cô chủ động hiến thân vào đêm nay, nàng đã tốn không ít thời gian.
Lam Tử Ngưng nghĩ mà buồn cười, nghe thấy tiếng động lại chuyển mắt nhìn Kha Hựu vừa tắm xong, từ trong phòng tắm đi ra.
Cô đang mặc áo sơ mi kiểu rộng thùng thình của nam, lộ ra đôi xương quai xanh gợi cảm và cặp chân dài trắng nõn. Gò má cô còn đang đỏ ửng, mái tóc đen còn ướt, rối tung xõa trước ngực. Thật là gợi cảm đến nói không nên lời.
Vỗ tay một cái, Lam Tử Ngưng ngoắc ngoắc ngón tay: "Tiểu Hựu Hựu, mau tới đây."
Kha Hựu ngước mắt nhìn nào, hơi ngẩn ngơi. Lam Tử Ngưng cũng mới tắm xong, trên người cũng mặc áo sơ mi trắng cỡ lớn. Mà khác với mình ở chỗ, cảnh xuân trên người nàng dưới dạng che che giấu giấu mông lung như vậy lại càng mê người.
Điếu thuốc nàng đang kẹp trên tay tỏa khói phiêu bồng, mơ hồ nhìn thấy làn da trắng nõn mịn màng của nàng. Dưới đôi mi dài, đôi mắt thâm thúy của nàng lóe lên tia sáng long lanh chưa từng thấy. Cánh môi khiêu gợi thì hơi nhếch lên...
Ánh mắt của Kha Hựu lập tức bị nàng hấp dẫn, không thể tách ra. Một báu vật như thể đặt ở trước mắt, căn bản là độc dược trí mạng. Kha Hựu tự nhận mình luôn bình tĩnh biết giữ mình cũng cầm lòng không được. Nội tâm bắt đầu dậy sóng, dục vọng với mới tắt lại âm thầm nhen nhóm...
Lam Tử Ngưng kéo Kha Hựu ngồi sóng vai bên cạnh mình, ôm lấy eo của cô, tựa đầu lên vai cô, lại hút một hơi, chậm rãi thở ra:
"Aiz, em cứ như trái táo độc ấy, cắn một miếng, cuối cùng là yêu thích không buông tay được."
Trong bầu không khí tĩnh lặng, tiếng tim đập Kha Hựu vang rất rõ ràng. Tầm mắt e thẹn vẫn hướng về phía trước, thế nhưng khóe mắt luôn bất giác dán vào đôi chân dài mơn mởn, óng ánh như ngóc bại lộ bên ngoài của nàng. Hình ảnh thân mật ấy lại một lần nữa nảy lên trước mắt, quả thực khiến người ta muốn chảy máu mũi. Kha Hựu nuốt nuốt nước bọt, dời đi trọng tâm câu chuyện: "Đừng hút thuốc, bị hen không thể hút thuốc."
Tiếng tim đập thình thịch rõ ràng như vậy, Lam Tử Ngưng cố ý muốn chọc cô, chép miệng, cọ cọ trên cổ cô, nỉ non làm nũng: "Hút có một điếu thôi, không sao đâu."
Phù một cái, mặt Kha Hựu lại đỏ bừng. Thật không biết vận may ở đâu ra, đụng phải một báu vật như này. Từng bước làm cho cô gái xinh đẹp này một lòng một dạ với mình, cũng từng bước khiến mình không còn sức kháng cự với nàng ấy nữa. Vậy rốt cuộc là ai đùa giỡn ai, ai trêu chọc ai, lại là ai lợi dụng ai... Làm sao có thể nói rõ được đây? Còn có thể quay đầu lại sao? Không thể...
Lam Tử Ngưng ngẩng đầu nhìn Kha Hựu, phát hiện cô lại ngơ ngác đỏ mặt, thật sợ cô nóng đến hỏng đầu, nên nàng dập thuốc, sau đó kéo cô đến giường lớn.
"Được rồi được rồi, không đùa em nữa." Lam Tử Ngưng dịu dàng hôn lên trán Kha Hựu, chóp mũi khẽ cọ cọ mũi côi, nói: "Sau này, chuyện mà em không thích, tôi cũng không bao giờ làm nữa đâu. Chuyện gì cũng nghe em hết."
Đêm nay, đã định trước là không thể nào quên được. Từ kinh hoảng khi phát hiện tình cảm đã lún sâu, đến sợ hãi khi đối mặt với cái chết, rồi đến cảm giác lòng chìm vào nước, toàn quân tan rã. Chỉ một buổi tối ngắn ngủi, lời nói của nàng, hành động của nàng, mỗi một ánh mắt của nàng, đều làm những nôn nóng và khẩn cấp kia bị ném sau đầu hết.
Kha Hựu biết mình ở trước mặt nàng luôn không thể kiềm chế mà bại lộ hết mọi cảm xúc. Cô bất đắc dĩ cười: "Nếu như tôi nói, ta chán cực cuộc sống lo lắng hồi hộp như vậy, chị bằng lòng vì tôi mà rửa tay gác kiếm không?"
Tay Lam Tử Ngưng ôm Kha Hựu run lên, nghiêng đầu nhìn cô, phát hiện cô không nghiêm túc lắm, giống như đang nói giớn, lúc này mới yên lòng đáp: "Không được. Giải quyết Lam Tiêu Mạc, giải quyết Lam Thừa Thiên, từ nay, sẽ không còn ai có thể chống lại chúng ta nữa."
Nghe thấy nàng dùng giọng điệu bình tĩnh nói đến sự việt máu lạnh vô tình như vậy, Kha Hựu không khỏi cảm xúc dâng trào.
Đúng rồi, không còn gì để nói với Lam Tử Ngưng cả. Nhiều chuyện máu chảy đầm đìa xảy ra trước mắt, làm sao lại vọng tưởng nàng quay đầu được chứ. Đối phó Lam Tiêu Mạc, đối phó người nhà họ Lam, nàng luôn dùng thủ đoạn giết người vô hình, đối phó với chú Tư của nàng, nàng có thể tự mình lạnh lùng ra tay cơ mà.
Những chuyện rõ rành rành ấy, làm Kha Hựu bất đắc dĩ bật cười. Bình tĩnh trở lại, Kha Hựu chủ động ôm eo Lam Tử Ngưng: "Để cho Phỉ Phỉ đi đi, tôi thấy mình nợ cô ấy."
Lam Tử Ngưng nhăn nhíu mặt: "Tôi không có muốn giữ cô ta đâu. Cô ta còn có thể đi chỗ khác, cũng đều là vì tiền thôi." Hơi bĩu môi, ngắt mũi Kha Hựu: "Em không sợ tôi ghen à?"
"Cô ấy còn có một đứa em gái, nếu như cô ấy ngã xuống, em cô ấy sẽ mất đi trụ cột duy nhất."
Bởi vì một câu nói của Kha Hựu, Phỉ Phỉ bị buộc mở rộng nghiệp vụ, trở thành gái phục vụ cho cả nam và nữ. Cảm giác nhục nhã ấy khiến Phỉ Phỉ phải dùng ma túy làm tê liệt bản thân. Trong lòng Kha Hựu hổ thẹn vạn phần, cũng rất là phiền muộn, thở dài: "Tôi muốn để cô ấy đi quản lý cửa hàng mở tiếp sau này. Chị cũng không cần lo lắng cô ấy có dính líu gì đến tôi đâu, tôi chỉ không muốn cảm thấy áy náy trong lòng thôi."
"Được rồi, tôi đồng ý. Lúc về tôi sẽ cho người giải quyết." Lam Tử Ngưng vỗ vỗ Kha Hựu: "Ngủ đi."
- --
Sau khi trở về từ khu nghỉ dưỡng, mấy ngày liên tục, Lam Tử Ngưng đều quay xung quanh mấy trưởng bối quyền cao trong Lam gia, châm ngòi thổi gió đẩy Lam Tiêu Mạc tới tuyệt địa vạn kiếp bất phục. Chứng cứ vô cùng xác thực, nếu Lam Tiêu Mạc dám lộ diện, toàn bộ Lam gia cũng sẽ không bỏ qua cho hắn.
Về phần Lam Thừa Thiên, mấy lão già đều ngầm hiểu ý ra quyết định, trong khoảng thời gian Lam Thừa Thiên được áp giải tới tòa án, diễn một màn cướp tù. Đến lúc đó đao thương không có mắt, không ai có thể đảm bảo Lam Thừa Thiên có bình an được hay không.
Đến khi chấm dứt công cuộc đối phó hai cha con Lam Tiêu Mạc thì đã qua nửa tháng. Kha Hựu cuối cùng có thể ra ngoài đi dạo với Lam Tử Ngưng. Sau khi trở về, Kha Hựu bất đắc dĩ đẩy Lam Tử Ngưng đang dính trên người mình ra: "Giữa đường giữa sá, đừng như vậy."
Lam Tử Ngưng lưu luyến không rời buông tay ra, ai oán nhìn Kha Hựu: "Nhớ em mà..."
Kha Hựu cười cười hôn lên cằm của nàng, sau đó đẩy nàng vào xe, đóng cửa xe: "Khuya rồi, chị về đi. Còn chưa tìm được Lam Tiêu Mạc, cẩn thận một chút thì hơn."
Lam Tử Ngưng nhìn Kha Hựu chẳng hề quyến luyến, xoay người bỏ đi, thở dài một hơi, hỏi Minh Huy ngồi ở đằng trước:
"Làm sao để một cô gái yêu cậu nhiều hơn đây?"
Minh Huy sửng sốt, sau đó quay lại, cúi đầu nói: "Đàn ông hay phụ nữ đều như nhau, biện pháp tốt nhất, chính là làm cô ấy ghen."
"Lái xe đi." Lam Tử Ngưng cười khẽ nhìn phòng nhỏ của Kha Hựu. Xe vừa chạy một đoạn, bên đường có một cái quán nhỏ. Quán có bán tượng táo đỏ bằng thủy tinh. Lam Tử Ngưng bảo Minh Huy ngừng lại, xuống mua quả táo độc ấy, sau đó quay trở lại phòng nhỏ của Kha Hựu.
Thế nhưng, khi Lam Tử Ngưng xuất hiện trước cửa phòng Kha Hựu, thì chỉ nhìn thấy cảnh tối như mực và cửa phòng đối diện của Phỉ Phỉ thì mở. Ngay sau đó, trong phòng Phỉ Phỉ đột nhiên phát một tiếng vang lạ thường, như là tiếng ghế đổ xuống đất.
Lam Tử Ngưng chần chờ chậm chạp bước tới, đi qua hành lang chật hẹp, đẩy ra cánh cửa khép hờ, mà một màn trước mắt lại khiến Lam Tử Ngưng sững cả người.
Trong một chớp mắt, có kinh nghi, có phẫn nộ, có oán hận, càng nhiều hơn chính là khó chịu. Chỉ cảm thấy có một luồng khí lạnh từ lòng bàn chân xộc lên tản khắp toàn thân, mồ hôi lạnh trên trán ứa ra. Ngay giây phút ấy, điều Lam Tử Ngưng muốn làm duy nhất, chính là chạy trốn vào rừng sâu.
Kha Hựu ôm trong lòng Phỉ Phỉ cả người trần truồng nằm trên đất, quay đầu thì nhìn thấy đôi mắt đầy phẫn nộ và thất vọng của Lam Tử Ngưng. Còn chưa kịp mở miệng giải thích, nàng đã xoay người chạy mất, chỉ để lại cánh cửa bị nàng đập mạnh vào tường còn lắc lư, và thứ gì đó bằng thủy tinh màu đỏ bị vỡ nát nhìn không ra hình dạng.
Trái tim Kha Hựu đập bịch bịch, luống cuống chân tay ôm chặt Phỉ Phỉ, lần đầu tiên cảm thấy lực bất tòng tâm!
Vừa vào nhà, đã nhìn thấy Phỉ Phỉ nằm trên đất, cả người co giật, tay chân mãnh liệt giãy dụa. Nàng nhắm chặt mắt, răng cắn môi, cơ mặt vặn vẹo, trông cực kỳ đáng sợ.
Trên sàn, bên cạnh nàng có hai ống tiêm, đây rõ là biểu hiện tiêm thuốc quá liều!
Kha Hựu một tay kéo lấy nàng, cố sức muốn nàng ngừng co giật, sau đó tiện tay túm lấy ga giường nhét vào trong miệng Phỉ Phỉ, ngăn nàng cắn đứt lưỡi. Thế nhưng ngay tại lúc ấy, lại bị Lam Tử Ngưng bắt gặp.
Kha Hựu phủ chăn lên người Phỉ Phỉ rồi vọt xuống lầu. Thế nhưng tới dưới lầu rồi, mới phát hiện, đám người Lam Tử Ngưng sắp xếp ở chỗ này bảo vệ mình đã chạy hết, không còn một ai cả! Há miệng thở hồng hộc, Kha Hựu ôm Phỉ Phỉ đã hôn mê chạy thẳng ra đường cái, ngăn cản taxi đưa nàng tới bệnh viện.
Thật vất vả gọi được xe, Kha Hựu ngồi liệt ở ghế sau, không dám cúi đầu nhìn Phỉ Phỉ, không dám xác nhận nàng có còn cứu được hay không, quay đầu đi chỗ khác, mờ mịt nhìn ngoài cửa sổ. Trong đầu xuất hiện một loại cảm giác nói không nên lời, rất bực, rất khó chịu, thật giống như bản thân bị không một không gian kín mít, không thể hô hấp.
Tài xế chú ý tới bộ dạng của Phỉ Phỉ thì hết hồn không dám lái xe: "Cô… cô ơi, cô đổi xe khác được không?"
Kha Hựu siết chặt hai tay, cả người đều run lên, dịch dạ dày như cuộn cuộn ở bên trong. Kha Hựu tức giận trừng tài xế: "Lái xe! Đi bệnh viện!"
Tài xế nhíu mấy nói lại: "Không thì tôi gọi xe cấp cứu cho cô nhé..."
Tài xế nói còn chưa nói xong, một vật thể màu đen bay thẳng tới mặt hắn. Kha Hựu moi hết tiền của mình ném vào mặt hắn: "Lái xe!"
Trong xe rất an tĩnh, rất an tĩnh, mang một màu chết chóc...
Kha Hựu ôm Phỉ Phỉ, ngơ ngác ngồi trong xe. Sau khi bị tài xế thúc giục, Kha Hựu mới phát hiện đã tới bệnh viện. Thế nhưng, Phỉ Phỉ đã đi rồi.
Nhếch khóe môi, Kha Hựu cười thật thê lương, cười đến trào phúng. Chậm rãi từng bước đưa Phỉ Phỉ đặt lên cáng cứu thương vừa mới đẩy tới, Kha Hựu cảm thấy cả người như bị rút cạn sức lực, ngồi bệt ra đất. Lấy di động ra, gọi cho Lam Tử Ngưng, gọi hết lần này tới lần khác, rốt cuộc nàng cũng nhận.
Vốn dĩ Kha Hựu chỉ kinh ngạc ngồi dưới đất, viền mắt phiếm hồng, không có rơi nước mắt. Thế nhưng khi nghe thấy tiếng của nàng, Kha Hựu rốt cục nghẹn ngào, hầu như là nghiến răng rống giận: "Phỉ Phỉ đã chết, là tôi hại chết!"
- ------
Editor có lời muốn nói: Cuối chương này, có chút bi thương~ Dẫu biết Phỉ Phỉ tự làm tự chịu nhưng mà vẫn thấy thương cho cổ… haizz
Ps: Minh không thể truy cập wattpad bằng web nên đăng chương mới bằng điện thoại, mọi người xem đỡ nhé, có lỗi mình sẽ chỉnh lại sau ?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.