Kha Hựu đột ngột buông Lam Tử Ngưng, đẩy nàng ra, không chờ nàng phản ứng lại đã kéo cái bàn tới gần cửa. Cô ấy muốn làm gì vậy? Lam Tử Ngưng đứng dậy, nhìn Kha Hựu một mình kéo bàn chắn trước cửa, lẻn ra ngoài, sau đó lại thử đóng chặt cửa. Lam Tử Ngưng cản cô lại, cười cầm lấy tay cô: "Đó là Minh Huy." Thần kinh vẫn ở trạng thái căng thẳng, trong đầu Kha Hựu vẫn cứ ong ong, căn bản không kịp ngẫm nghĩ, mọi hành động đều là bản năng. Ôm nàng, che chở nàng, dù chỉ là tranh thủ cho nàng một hy vọng sống mong manh. Thế nhưng không thể ngờ rằng, từng ấy nơm nớp lo sợ, từng ấy đào tim móc phổi, đều chỉ là âm mưu của Lam Tử Ngưng, là âm mưu của nàng! Tiếng gót giày dẫm trên hành lang ngày càng dữ dội, cánh cửa bất chợt bị mở ra. Quả nhiên, người tới là Minh Huy và A Phong, còn có một nhóm người mặc tây trang đi theo sau. Bọn họ xuất hiện, chỉ là vì xác nhận sự an toàn của Lam Tử Ngưng. "Ngưng tỷ, như chị dự tính." "Để lại hai người sống, Lam Tiêu Mạc bây giờ khó nói lắm." Lam Tử Ngưng gật đầu, ra hiệu mọi người lui ra ngoài. Thoáng nhìn khuôn mặt biến sắc của Kha Hựu, nàng cũng không để ý đến có còn người khác hay không, cứ thế đi thẳng đến trước mặt cô, cẩn thận dòm cô, cẩn thận nắm lấy tay cô, mở miệng lại đầy ý làm nũng: "Tiểu Hựu Hựu, tôi chỉ muốn làm cho buổi tối này càng thêm đặc biệt hơn thôi." Kha Hựu ngẩng đầu, im lặng liếc nhìn Lam Tử Ngưng một cái, sau đó nhìn tấm kính bị bắn phá phía trước. Dù bị bắn mấy phát, nhưng nó vẫn còn nguyên hình, rất hiển nhiên đó là kính chống đạn. Rõ ràng Lam Tử Ngưng đã có dự mưu diễn màn kịch này từ trước! Kha Hựu chỉ biết lồng ngực mình phập phồng ngày càng kịch liệt. Nỗ lực để bản thân bình tĩnh trở lại, cô cười cười: "Rất đặc biệt, rất khó quên." Cắn môi, Lam Tử Ngưng từng bước một cẩn thận đi theo sát phía sau Kha Hựu. Hai người đến gần hồ nước nóng tuôn đầy khói mờ. Tiết trời đang vào hạ, Lam Tử Ngưng vẫn thấy tay chân mình lạnh ngắt, cố vượt lên ôm chặt lấy Kha Hựu: "Tôi sai rồi." Người đang ôm mình ở sau, rõ ràng dùng lực rất lớn, như muốn siết chặt trái tim mình. Thật giống như có sợi xích sắt, quấn quanh quả tim, cái lạnh từ dây xích thấm vào tim, lan truyền khắp toàn thân, khiến người run rẩy. "Tôi sai rồi, tiểu Hựu Hựu, chỉ lần này thôi, sẽ không có lần sau đâu. Tôi thề đó." Lam Tử Ngưng đặt cằm trên vai Kha Hựu, ló đầu qua một bên, lúc nói chuyện bên miệng treo ý cười, để gương mặt kia càng thêm tươi đẹp động lòng người. Kha Hựu thả lỏng thân thể, dựa vào lòng nàng. Trong bóng tối, Kha Hựu bình tĩnh mở to mắt. Mới qua bao lâu mà đã quen cái ôm của nàng quen sự thân mật của nàng. Nhàn nhạt cười, Kha Hựu quay đầu đi, nheo mắt lại, tỉ mỉ quan sát cặp mắt u trầm kia. "Không phải nói ngày hôm nay không muốn những người khác đi theo sao? Minh Huy và A Phong, thậm chí mấy người vệ sĩ kia, vì sao lại đột nhiên xuất hiện?" Lam Tử Ngưng hít sâu, hô hấp cũng dần cẩn trọng hơn. "Vì truy sát, chị có thể dùng mạng của mình làm mồi, chị có thể bỏ mặc lời hứa đã từng hứa với tôi. Chị dùng chính bản thân mình làm mồi dẫn xà xuất động! Đây gọi là hứa sẽ không để mình bị thương nữa đó ư?! Nếu như bị Lam Tiêu Mạc vượt qua được cái bẫy chị bày ra thì sao?! Nếu như hắn tương kế tựu kế, phản đòn thì sao đây?!" Kha Hựu chợt dừng lại, bởi vì cô phát hiện, tất cả đã sớm thoát khỏi tầm kiểm soát. Sẽ bởi vì nàng đang ở hiểm cảnh mà lo lắng, sẽ bởi vì nàng dính máu giết chóc mà khổ sở, sẽ bởi vì nàng lợi dụng bản thân mà hoảng hốt... Vì sao lại như thế này... Là bởi vì bản thân tiếp cận nàng có động cơ và mục đích riêng, đến lúc bản thân thật sự động tâm, lại cảm thấy sợ, không dám thừa nhận. Cố ý muốn phủ định tất cả chân tình của Lam Tử Ngưng, Kha Hựu bỗng tựa như tự giễu mà cười rộ lên: "Chị đã sắp đặt hết cả rồi. Ở trước mặt mọi người cho tôi sắm vai sủng vật của chị, sau đó để mọi người nghĩ rằng chị thực sự yêu thích tôi, vì muốn ở riêng với tôi, ngay cả vệ sĩ cũng không mang. Phải rồi, đây đều là kế hoạch của chị, rốt cuộc tôi cũng hiểu. Tôi chỉ là một con cờ của chị mà thôi." Lam Tử Ngưng vẫn không nhúc nhích, từ đầu tới cuối đều trầm mặc, chỉ có đôi mắt, tại khi cô nói đến lợi dụng, nói đến kế hoạch, nói đến con cờ, đôi tay kia vẫn luôn siết chặt, mới hơi lay động. Đúng vậy, đây là lần đầu tiên nàng đối mặt với chất vấn mà không thế cất lời phản pháo. Ngay lúc nói xong, Kha Hựu chỉ thấy nội tâm trống rỗng, mơ hồ chờ mong Lam Tử Ngưng phản bác lại, thế nhưng, không có. Kha Hựu mím môi, âm điệu bình thản nhưng có thể dễ dàng nhận ra sự uể oải của cô: "Tôi muốn trở về." Lam Tử Ngưng dần thả tay ra, bỗng ôm chầm lấy cô, cố sức siết chặt lấy cô. Kha Hựu gỡ tay nàng ra, thế nhưng lại bị nàng nắm chặt tay. Nhắm mắt lại, đẩy mạnh một cái, ngay sau đó chợt nghe ào một tiếng. Lam Tử Ngưng ngã vào trong hồ, nước trào ra tới chân cô. Cô quay lưng về phía đó, trong không gian yên tĩnh chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở của nhau, không ai nói gì. Cuối cùng, Kha Hựu nhấc chân bước đi. "Xin lỗi." Lam Tử Ngưng dõi theo bóng lưng ngày càng xa, nói thêm: "Tôi xin thề, không có lần sau nữa." Trên sàn nhà là cái bóng hiện giữa ánh trăng, Kha Hựu cụp mắt, tự giễu cười cười, xoay người giơ tay về phía Lam Tử Ngưng: "Đứng lên." Lam Tử Ngưng dùng sức kéo Kha Hựu vào hồ theo, lại dịu dàng nắm cô tới trước người mình, liên tiếp hôn lấy cô. Khác hẳn với nụ hôn nhẹ nhàng trước đó, lúc này đây, là nụ hôn cắn nuốt như muốn bộc lộ hết tình cảm cũng như nỗi áy náy của mình. Đầu lưỡi cạy mở đôi môi của cô, cùng cô quấn quít lấy nhau. Kha Hựu bắt đầu đáp lại. Cô không biết bản thân đang làm gì, chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, không muốn nghĩ gì, cũng không thể nghĩ gì. Hai tay bắt đầu không an phận lượn khắp tấm lưng ướt đẫm của nàng. Dưới ánh trăng, bóng dáng của hai người lay động trên mặt nước, lắc lư đu đưa. Cuối cùng, Lam Tử Ngưng nhận thấy cô ngừng lại, khe khẽ thở gấp, nói: "Tôi yêu em." Có lẽ dây lụa buộc tóc hơi lỏng, mái tóc dài của nàng tản trên đầu vai, xả ra trước ngực. Cánh môi đỏ ướt át, cặp mắt lóng lánh yêu diễm, đẹp đến kinh tâm động phách. Kha Hựu nhẹ nhàng đẩy đuôi tóc phủ trước ngực nàng ra, đầu ngón tay vô tình chạm phải làn da nàng, sau đó đột nhiên bị nàng nắm hai tay đặt lên eo nhỏ của nàng. Chỉ thoáng cái, khẽ trố mắt, không cầm lòng được, Kha Hựu há miệng tiến tới, một loạt nụ hôn lưu luyến triền miên rơi vào cần cổ mịn màng của nàng. Liếm lấy từng tấc da thịt của nàng, hai tay vội vã xé bỏ cái váy mỏng sỡm đã ướt đẫm của nàng. Váy bị kéo đến biến dạng, nhưng vẫn vững vàng nằm trên người. Chiếc lưỡi từng tấc từng tấc một chiếm giữ lấy nàng, đôi tay luồn ra sau, kéo khóa váy của nàng xuống. Có thể là do uống rượu, có thể là do hơi nóng của hồ nước, có thể là do bàn tay ấm áp của Kha Hựu, tất cả đều như cố gắng bao phủ khắp da thịt, thiêu đốt chút lý trí còn sót lại. Rất nhanh sau đó, Lam Tử Ngưng cũng bắt đầu thấy khô nóng, phối hợp với người đang lỗ mãng lần mò khắp cơ thể mình kia, duỗi thẳng tay ra, để người nọ kéo váy của nàng đi. Kha Hựu một tay dễ dàng ôm trọn cái eo nhỏ của nàng, nguyên khuôn mặt nàng cũng đang nóng lên. Toàn bộ thân thể nàng cũng như đang bị thiêu đốt, làn da của nàng vô cùng mịn màng, mang màu đỏ ửng mê người, cực kỳ mê người. Kha Hựu thừa nhận bản thân bị mê hoặc. Thật ra, đã sớm bị mê hoặc rồi. Kha Hựu ôm nàng chậm rãi chìm vào trong nước, không chút do dự cởi ra áo ngực của nàng, cúi đầu, say mê ở hôn hít lấy nụ hoa trên ngực nàng, khiến nàng run rẩy một hồi. Hơi thở của hai người đều hỗn loạn. Kha Hựu dùng ngón tay vuốt ve, đến chỗ nào, Lam Tử Ngưng đều căng cứng ở chỗ đó. Cảm giác như dục vọng đang muốn phá xác tuôn trào. Lam Tử Ngưng chỉ cảm thấy thân thể đang bị cô trêu chọc, như bị khoan một lỗ hổng, bất an khó chịu chờ cô đi lấp đầu nó. Thế nhưng... Nửa người trên đã hoàn toàn lỏa lồ dán lấy cô, nửa người dưới vẫn bị ôm lấy, không có bị xâm chiếm... Lam Tử Ngưng bỗng cầm lấy bàn tay đang lần mò khắp nơi nọ, môi đỏ mọng khẽ mở, ngậm lấy ngón tay ấy, đầu lưỡi rất quấn chặt, mút sâu, sau đó nắm tay cô dẫn tới thân dưới... Đôi mắt Kha Hựu mê ly, vùi đầu vào giữa hai bầu ngực của nàng, tham lam mà liếm láp sự mềm mại của nó. Há môi khẽ cắn lấy phần da thịt trắng nõn ấy, một tay ôm chặt lấy nàng, một tay bắt đầu tiến vào nơi ẩm ướt dưới kia. Vừa mới thăm dò vào bên trong, nó đã bao chặt lấy ngón tay cô, giống như là muốn hút vào trong vậy. Cơ thể vắng vẻ đã lâu bị ngoại vật xâm nhập, Lam Tử Ngưng bất giác co rúm lại, phần nóng ướt bao vây lấy đầu ngón tay đang xâm lấn. Tựa như chống cự lại tựa như không muốn cô rời đi, không khỏi kẹp chặt hai chân, cũng kẹp luôn tay cô lại. Mặt Lam Tử Ngưng đỏ bừng. Nàng dường như nín thở, đẩy đẩy cái đầu vẫn còn đang rong ruổi trên ngực mình. Hơi thở của Lam Tử Ngưng xen lẫn hỗn loạn và bất đắc dĩ, nàng cúi đầu nói: "Em động đậy chút đi chứ..." "Ô... Biết... Biết rồi..." Kha Hựu cũng động tình rồi, cả người nóng hổi như bị lưa đốt, lại cảm giác nước đã tăng lên mấy độ, mồ hôi nhễ nhại, cả người như muốn bạo phát. Nhưng Kha Hựu kiềm chế nội tâm rung động, không muốn vội vàng xao động, để gây tổn thương cho nàng. Đầu ngón tay dưới sự thúc giục của nàng, bắt đầu ngây ngô, chậm rãi đẩy vào, lại rút ra. Lam Tử Ngưng nhẹ nhàng điều chỉnh tư thế, chống tay dưới đáy hồ, hơi cong người lại, chủ động nghênh đón sự thăm dò đầy cẩn trọng của cô. Kha Hựu nhận thấy nàng thích, cố lấy can đảm, để ngón tay cùng nơi yếu ớt của nàng ma sát lẫn nhau. Lam Tử Ngưng khép mắt, thuận thế ôm Kha Hựu, cảm giác được Kha Hựu sợ mình bị thương, hoặc giả cô là tay mơ, hoàn toàn dựa vào bản năng, thân thể bị cô trêu chọc không ngừng, đã sớm buông tay đầu hàng. Thế nhưng cô cũng không mang đến khoái cảm kích thích gì cả. Lam Tử Ngưng biết cơ thể của mình lúc này đang điên cuồng, điên cuồng hy vọng Kha Hựu hung hăng chiếm lấy mình. Nhưng trên thực tế, động tác của Kha Hựu hòi hợt như là gãi ngứa vậy. Kỳ thật Lam Tử Ngưng chẳng hưởng thụ gì. Khoát tay lên vai cô, Lam Tử Ngưng hơi nhíu mày, ôm chặt cô, cảm thụ "khoái cảm tinh thần" giao hòa với đau đớn trên thân thể... Cái kiểu dằn vặt muốn mà không được ấy, thực sự một lần là đủ rồi. Lam Tử Ngưng cắn môi, thầm mắng bản thân tự chuốc lấy khổ. Cuộc sống "hạnh phúc" sau này, muốn chân chính có được, phải "dạy dỗ" Kha Hựu nhiều hơn nữa mới được... Nhẹ nhàng than một tiếng, Lam Tử Ngưng nhắm mắt chờ đợi Kha Hựu... Hơi nước bốc lên thấm ướt đôi mắt, Kha Hựu nâng nước ấm vẩy lên người nàng, mang khăn tới cẩn thận lau người cho Lam Tử Ngưng. Nhẹ vươn tay nâng Lam Tử Ngưng ra khỏi nước, nhìn cơ thể hồng nhuận óng ánh của nàng, ngực Kha Hựu kịch liệt phập phồng. Nuốt khan một cái, đem khăn quấn lấy người nàng, che phong cảnh khiến người mặt đỏ tim run kia lại. Kha Hựu nghẹn tiếng hỏi: "Chị vui không?" Nhìn cặp mắt Kha Hựu tỏa sáng như chưa được ăn no, Lam Tử Ngưng hơi hếch cằm, con ngươi đối mắt với cô: "Em vui thì tôi cũng vui." Kha Hựu cảm thấy mỹ mãn kéo Lam Tử Ngưng ra khỏi hồ nước. Hai người đi tới phòng tắm, Kha Hựu lấy một cái khăn khác phủ lên đầu Lam Tử Ngưng, lau tóc cho nàng. Vừa rồi làm sai tư thế, bây giờ cả eo cả người đều ê ẩm hết lên. Lam Tử Ngưng có chút không cam lòng nhìn Kha Hựu quần áo chỉnh tề, lại nhìn nhìn bản thân chỉ quấn một cái khăn trên người. Chợt tóm lấy cái tay đang lau người mình, một tay kéo cô đi tới phòng trong. Bị Lam Tử Ngưng đột ngột ôm vào trong ngực, lúc bước đi kéo theo làn gió mang hương thơm ngát. Kha Hựu vô thức nhận ra tiếp theo sẽ phát sinh chuyện gì, nhưng không có đẩy nàng ra. Lam Tử Ngưng kéo Kha Hựu đẩy xuống chiếc giường mềm, cúi đầu hôn liên tục lên cổ cô, thoáng lui người ra, lại cắn khóe môi cô, cười khẽ: "Để tôi dạy em nhé." Lam Tử Ngưng lặng lẽ lướt tay ra sau lưng cô, cởi váy và áo ngực của cô ra, cũng không nóng vội, rướn đầu tới, khẽ cắn vành tai cô, đầu mũi hít hít mái tóc đen nhánh của cô: "Kha Hựu, em ngọt quá..." Kha Hựu cắn chặt môi dưới, nhắm mắt lại, cảm nhận bàn tay không ngừng đùa giỡn từng tấc thịt sau lưng, sau đó lại luồn ra trước. Tay nàng ở dưới váy ngày càng dán chặt da thịt, hai nụ hồng thoáng cái được giải phóng dưới tay nàng. Kha Hựu thở gấp không ngừng, xấu hổ khó nhịn, khép chặt hai chân. Lam Tử Ngưng hôn nhẹ lên cổ cô, kéo váy cô ra, lần nữa đè lên. Tay lướt tới eo nhỏ của cô, ngón trỏ và ngón giữa vòng quanh trên da thịt của cô liên tục, như là nghịch ngợm chơi đùa trên bụng cô, thẳng đến cơ thể cứng còng ấy run lên, Lam Tử Ngưng mới tiếp tục, tiến thẳng vào giữa hai chân cô, nhéo nhéo hai cái. Kha Hựu khép hai chân lại, bắp đùi bị đụng như vậy, lặng lẽ dang ra chút ít. Lam Tử Ngưng đầu ngón tay ôm lấy quần nhỏ của cô, từ từ kéo xuống, sau đó áp lên tiểu hạch non mềm của cô, khiến cô rên lên thất thanh. Đầu ngón tay chậm rãi dùng sức, chậm rãi vuốt ve. Lam Tử Ngưng cười xấu xa không ngừng, thân thể nhu nhược không xương hoàn toàn dựa trên người nàng, dùng vật mềm mại của bản thân kề sát nàng, cùng nàng nhẹ nhàng cọ xát. Đầu lưỡi liên tục liếm mút vành tai cô, sau đó ngón tay thon dài tiến vào cửa động đóng chặt kia. Kha Hựu cắn chặt môi dưới, không cho âm tiết vô nghĩa kia thoát ra ngoài. Ôm lấy eo nàng, tận lực làm cho bản thân biểu hiện thoải mái một ít. Lam Tử Ngưng trông thấy cô xấu hổ còn cậy mạnh, đặng quyết tâm, răng môi quấn quít tên hai bầu đẫy đà của cô, nhỏ giọng dỗ dành: "Kha Hựu, tôi yêu em... Tôi yêu em..." Thắt lưng Kha Hựu chợt căng lên, đầu hơi ngẩng, ngón tay bấu chặt đầu vai của Lam Tử Ngưng, miệng khẽ nức nở gọi tên nàng: "Lam Tử Ngưng... Ngưng..." "Tôi yêu em..." Lam Tử Ngưng nỉ non câu nói muốn nói nhất bấy giờ. Ôm cô, chiếm lấy cô không biết mệt mỏi, không ngừng dùng sức. Thẳng đến khi nghe thấy cô thất thanh khóc lên, thẳng đến khi cô co quắp người vì đạt được tới đỉnh, Lam Tử Ngưng biết, mình thật sự đã có được Kha Hựu. Cơ thể hoàn toàn mềm nhùn ra, Kha Hựu không còn muốn động đậy nữa. Lam Tử Ngưng nhẹ nhàng hôn cô, cắn lỗ tai cô, nhỏ nhẹ thủ thỉ: "Em là món quà tốt nhất của tôi." - ------ Editor có lời muốn nói: Nóng quá đi~ Chúc các bạn cuối tuần vui vẻ~~~
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]