Quay đầu lại, Lam Tử Ngưng giấu hết tất cả lãnh liệt hàn quang, bày lại vẻ ôn nhu, chậm rãi đi tới.
Trên mặt Lam Tử Ngưng lần lần hiện dáng tươi cười, Kha Hựu nhìn bóng dáng quá sức chói mắt ấy đến gần, chợt thấy hoảng hốt. Nhưng rất nhanh sau đó, cô sực nhớ ra mình đang ở nơi nào, lại trong hoàn cảnh nào... Khe khẽ thở dài, Kha Hựu ngăn cản Lam Tử Ngưng sắp tới gần, lùi ra sau một bước.
Lam Tử Ngưng phát hiện sắc mặt Kha Hựu không ổn, đại khái cũng biết mình vừa mới lợi dụng cô ấy. Dẫm giày cao gót đứng lại, Lam Tử Ngưng kéo Kha Hựu ngồi xuống sô pha, đưa mặt lại gần, gác cằm lên vai cô cọ qua cọ lại, còn nhỏ giọng nói: "Tôi xin lỗi."
"Vì sao xin lỗi." Lam Tử Ngưng ở bên tai nhẹ nhàng phả khí, Kha Hựu rùng mình một cái. Đây không phải dấu hiệu tốt. Kha Hựu biết mình bị mê hồn, thiếu chút nữa đã quên bản thân tiếp cận Lam Tử Ngưng vì mục đích gì.
Kha Hựu biết điều đó là không nên, đây chỉ là một tuồng kịch mà thôi. Có hảo cảm với nàng, chỉ là vì để cho tuồng diễn này càng thêm chân thật hơn mà thội. Có thể động tình, có thể yêu đương, nhưng, không nên có bi thương.
Lam Tử Ngưng vén sợi tóc dính bên má cô ra: "Tôi không nên lợi dụng quan hệ giữa tôi và em, ta không nên bỏ lơ ý kiến của em, tôi không nên tiên trảm hậu tấu."
"Cho nên?"
Kha Hựu thực sự hoài nghi, người đang ăn nói khép nép bên cạnh, và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-nguc-tien-truyen/1109475/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.