Chương trước
Chương sau
Cô ấy có một đôi mắt trong suốt động lòng người, cô ấy có một cơ thể với tỷ lệ hoàn mỹ. Bộ ngực dù không to bằng mình, nhưng cũng đủ để kẻ khác muốn vồ tới. Hu hu, cô ấy đang ngay bên cạnh, lồng ngực phập phồng, thật muốn vùi đầu vào ngực cô ấy. Mềm quá, ngọt quá, hu hu hu, thật muốn cắn một cái.
Cô ấy nằm trên giường ngước nhìn mình. Cô ấy đang mỉm cười, quyến rũ kinh hồn, đây không phải gọi mê hoặc thì là gì?
Trời xanh ơi, cô ấy đang cởi quần áo, không, là đang xé quần áo. Hoang dại quá, hu hu hu, thích quá đi. Ai, cô ấy đang bị vướng, giúp cô ấy, giúp cô ấy đi!
Hưng phấn nhào tới, động tác của cô làm Lam Tử Ngưng khó thở.
Ối, ông trời ơi... Nín thở, không, là thở không nổi!
Tay cô giơ tới, sáp lại gần!
Quáo, cô ấy cầm tay mình, kéo tới chỗ mềm mềm kia, nhiệt độ trên khối tròn ấy khiến người ta muốn xịt máu.
Phải chủ động, phải chủ động! Hôn lên môi của cô ấy, hôn lên cằm của cô ấy, hôn xuống cổ của cô ấy, xuống chút nữa, ái, sờ tới trống không?
"Ai nha!"
"Ha ha ha!"
Một hồi hóa mắt chóng mặt, tiếng cười sang sảng quanh trên đỉnh đầu. Lam Tử Ngưng ngẩng đầu nhìn lại, Kha Hựu còn ngồi ở trên giường, nhưng quần áo trên người cô hoàn hảo không thiếu thứ gì. Cô đúng là đang cười, cười đến chảy cả nước mắt!
Lam Tử Ngưng ưỡn thẳng lưng, thẳng tắp ngồi trên sàn nhà lạnh lẽo, giả vờ bình tĩnh. Thế nhưng một lúc lâu sau, nàng cũng nói không nên câu nào.
Tim đập kích động, nét mặt khẩn trương, toàn bộ mặt đỏ như cà chua chín, cắn môi nhìn thẳng cô.
Kha Hựu nín cười, thở mạnh: "Aiz, chị nhìn lại xem chị đang phi lễ ai."
Lúc này nàng mới cúi đầu nhìn đồ vật vẫn bị mình oán niệm bóp trong tay chà đạo.
Mẹ kiếp! Đó là con búp bê cũ kỹ xấu quắc!
Búp bê cao không tới 60cm, bảo sao không sờ tới phía dưới được...
Cái áo kaki màu vàng đã bị kéo ra, có vẻ sắp rách tay luôn rồi...
Mẹ nó, nghĩ đến vừa nãy hôn con búp bê xấu xí này, Lam Tử Ngưng thấy xấu hổ muốn độn thổ...
Kha Hựu đứng dậy, xoa đầu người nào đó đang ngồi dưới đất.
"Chị bây giờ trong như một người bị thiểu năng vậy đó."
Lam Tử Ngưng vốn định phóng ánh mắt sắc bén qua ám sát cô gái không biết sống chết này, kết quả lại đáng thất vọng hơn.
Vứt con búp bê qua một bên, nhanh chóng bò dậy. Vốn là muốn hùng hổ dương nanh múa vuốt, kết quả hai tay vừa nâng khuôn mặt nọ lên, nguyên quả tim trong nháy mắt lại mềm nhũn, cả người ngồi chồm hỗm trước người cô, giọng điệu trở nên mập mờ kinh khủng: "Tôi muốn ăn tươi em..."
Dáng vẻ không được tự nhiên kia nhìn thật dễ thương, Kha Hựu giật mình.
Tim đập quá nhanh, quá nhanh!
Cảm giác xa lạ này bao phủ khắp cõi lòng, hầu như sắp hòa tan cô luôn rồi.
Lam Tử Ngưng mở to mắt, cố ý trêu cô: "Em đúng là cái đồ muộn tao, dục cầu bất mãn, tối nào cũng ôm cái thứ xấu xí này. Trả cái người giả vờ thuần khiết lại đây!"
Nàng càng nói càng hưng phấn, xém chút nữa lại ngã ngửa ra đất. Kha Hựu vội kéo nàng lại, bị nàng đè lên...
Cảm giác này quá mức ấm áp, giống như trò đùa giữa đôi tình nhân vậy.
Kha Hựu chỉ biết vụng về đáp: "Đó là Lăng Như tặng cho, không phải tôi mua."
"Khốn thật!"
Lam Tử Ngưng cố sức đẩy ngã Kha Hựu, cả người đè lên người cô. Như trong dự liệu, Kha Hựu giơ tay đỡ, Lam Tử Ngưng thuận miệng cắn ngón tay cô, ngậm trong miệng, dùng răng bắt lại ngón tay ngọ nguậy muốn trốn kia. Đầu lưỡi cố ý lướt qua ngón tay, ướt át ấm áp, không bất ngờ gì, quả thật nhìn thấy cô gái nọ đỏ mặt lên.
Lúc này Lam Tử Ngưng mới căm giận nói: "Vứt nó đi! Còn có thứ gì cô ta đưa cho em nữa, vứt hết đi!"
Nàng vừa nhả ra, Kha Hựu liền rụt tay về, cẩn thận vuốt ve, kia là cảm giác gì vậy chứ... Điên rồi!
Vì cứu vãn cục diện quẫn bách này, Kha Hựu tự hỏi, ngẩng đầu lên, không vui nhìn nàng, nghiêm trang nói: "Cái đầu này của chị suốt ngày nghĩ cái gì vậy?! Ngay cả một con búp bê mà cũng động dục được!"
Còn đanh đá nữa!
Lam Tử Ngưng cố sức hôn một cái trên mặt cô: "Vì nhớ em quá đó!"
Ngăn cô giãy dụa, lại hôn lên trán cô, "Nhớ em ở đây."
Hôn lên hàng mi, "Ở đây."
Chóp mũi, cánh môi đỏ mọng... "Còn có ở đây nữa!"
Kha Hựu nghiêng mặt đi.
Sự phản kháng yếu ớt của cô với Lam Tử Ngưng mà nói căn bản là không có xi nhê gì. Nhưng mà, Lam Tử Ngưng buông cô ra, ngã người nằm thẳng một bên, ôm lấy cô nàng: "Tôi nhớ em, nhớ đến sắp điên rồi!"
Kha Hựu nghiêng đầu nhìn qua, thấy khuôn mặt nàng toàn là ý cười say mê, trong lòng chợt thấy chua xót vô ngần. Đẩy nàng ra, tránh khỏi vòng ôm của nàng.
"Tôi đi mua bàn chải đánh răng cho chị đây."
"Không cần." Lam Tử Ngưng kéo cô lại, sau đó tự mình xuống giường, đi tới mở cửa. Cúi đầu nhìn, bên cửa có một cái túi, ngoài hành lang thì có một cái đầu đen đang lấm lét dò mắt qua đây, lúc thấy Lam Tử Ngưng liền rụt trở lại. Lam Tử Ngưng hé miệng cười, đóng cửa lại, đưa túi cho Kha Hựu, thuận miệng nói: "Chỗ này nhỏ quá, dọn qua chỗ của tôi nhé?"
"Không đi." Kha Hựu nhận túi, mở ra. Bên trong chuẩn bị đủ hết, tất cả đều là hai bộ, còn là kiểu dáng tình nhân nữa. Cảnh tượng nhìn như ngọt ngào trước mắt này, như là có Cupid bắn ra vô số ngân châm dính máu, đâm thẳng vào tim cô, đau đớn liên hoàn.
"Sao tôi lại người thấy mùi chua nhỉ?"
Lam Tử Ngưng tự cho rằng Kha Hựu đang xoắn xuýet chuyện trước kia mình làm chuyện bậy bạ ở căn hộ đó, đợi cả buổi không thấy người trả lời, nhìn Kha Hựu sững sờ, cũng cúi đầu nhìn theo.
Ờm, đồ tình nhân thôi mà. Ánh mắt lưu chuyển trên mặt cô, ôm lấy eo của cô, còn không thành thật mà cọ cọ trên đó. Nheo mắt lại, nàng hỏi một câu mà có vẻ như là rất nắm chắc đáp án: "Có phải cảm thấy rất hạnh phúc không?"
Kha Hựu đánh hất tay nàng ra, tỉnh hồn lại, trả lời theo ý nàng: "Căn hộ kia là căn cứ bí mật của chị, nói không chừng sau này chị còn dùng vào việc khác, giữ đi."
Lòng đố kị của phụ nữ quá mãnh liệt, lúc này thì không cần nổi nóng, cứ để đó kéo dài thời gian đã. Lam Tử Ngưng thụt tay về.
"Mau rửa mặt thôi, tôi muốn dẫn em trở về, nói cho Lam Tiêu Tần, nói cho mọi người, em khác với những người kia."
- --
Chiếc eo thon thả, giày cao gót tinh tế làm nổi bật đôi chân dài, Lam Tử Ngưng phi thường thoả mãn với chiếc váy mình săn cả tối hôm qua. Trang điểm cho Kha Hựu càng thêm xinh đẹp, vòng quanh cô một vòng: "Quả nhiên là người đẹp vì lụa."
Kha Hựu lườm trắng mắt: "Lại bắt đầu ghét bỏ tôi?"
Lam Tử Ngưng ngậm miệng, lắc đầu.
"Đi thôi."
"Ừm, mang vợ đi gặp phụ huynh!" Lam Tử Ngưng cười hì hì nhỏ giọng nói, đương nhiên, lời này, Kha Hựu không nghe thấy.
Hai người vừa ra cửa, liền thấy sắc mặt người chuẩn bị xe có chút khó coi. Nhìn thấy Lam Tử Ngưng, người nọ vội thu hồi sắc mặt. Một dự cảm không tốt bỗng nhiên kéo tới, Lam Tử Ngưng bước nhanh đi tới.
"Xảy ra chuyện gì?"
Người đó sửng sốt, lắc đầu, cười nói: "Ngưng tỷ, chỉ là một đêm không ngủ, tình thần không tốt lắm thôi."
Lam Tử Ngưng thở dài một hơi, bây giờ là thời kì đặc thù, nhiều dị đảng, loạn trong giặc ngoài đủ thứ. Mỗi phút giây đều có người dòm ngó quyền lực chí cao của Lam gia.
Lam Tử Ngưng nhận chìa khóa xe, vào trong xe, lại căn dặn: "Mọi người về nghỉ ngơi đi."
Kha Hựu ngồi bên cạnh Lam Tử Ngưng, thấy vẻ cảnh giác trong chớp mắt của nàng vừa rồi, bất giác cảm thấy thật thương nàng.
Lam Tử Ngưng từ kính chiếu hậu thấy nét mặt của cô, có chút khó hiểu, cười hỏi: "Sao vậy?"
Nụ cười khó coi xuất hiện trên mặt Kha Hựu: "Có chút cảm khái, có thể sống mỗi ngày, cũng thật không dễ dàng."
Lam Tử Ngưng một tay nắm vô lăng, một tay nắm Kha Hựu, "Theo tôi, sẽ hối hận sao?"
"Trước kia không ở bên chị, tôi cũng đã đi lên con đường này, tôi chỉ là..." Kha Hựu ngoắc môi, chỉ là lo lắng, chỉ là sợ. Tính mạng, ở thế giới ngầm vô pháp vô thiên này, không đáng một đồng, sợ có một ngày, Lam Tử Ngưng sẽ đột ngột biến mất..
Lam Tử Ngưng nắm rất chặt, nàng biết Kha Hựu đang lo lắng, nên ép cô nói ra: "Chỉ là cái gì?"
"Tôi chỉ là lo lắng cho chị."
Lam Tử Ngưng mỉm cười, ôn nhu nói một câu: "Ta sẽ sống tốt, chúng ta đều sẽ sống tốt, bên nhau, nhất định."
Con ngươi trầm xuống, Kha Hựu đẩy tay nàng ra, quay mặt qua chỗ khác.
"Lo lái xe đi."
Làm bộ ngắm phong cảnh ven đường qua gương chiếu hậu, nhìn mấy chiếc xe theo sau đuôi, bất giác, đầu óc Kha Hựu đều bị những hình ảnh máu me tàn nhẫn nhồi nhét. Cô dùng sức lắc đầu, để đầu óc thanh tỉnh.
Con đường này, là Lam Tử Ngưng tự chọn lấy, mỗi người đều phải vì lựa chọn của mình mà nỗ lực trả giá. Nàng làm những chuyện thương thiên hại lý, đều không phải không có báo ứng, chỉ là chưa tới lúc mà thôi.
Lam Tử Ngưng chú ý tới xe vệ sĩ theo ở sau, nhiều hơn tối qua. Đây không phải chuyện tốt, chỉ có thể nói tình hình hiện tại càng thêm nguy hiểm.
Nơi giữa mày hơi nhăn lại, cảm giác bất an bắt đầu ngoi lên trong lòng. Lam Tử Ngưng lấy điện thoại ra gọi cho Lam Tiêu Tần. Reng một hồi mới có người bắt máy. Nhưng, nhận điện thoại cũng không phải Lam Tiêu Tần.
"Ngưng tỷ."
Lam Tử Ngưng trừng to mắt, trái tim như muốn thọt lên tới cổ họng.
"Lam Tiêu Tần đâu?"
"A dạ, Tần ca, đang ở phòng tập thể thao."
Lam Tiêu Tần vào phòng tập thể thao đúng là sẽ không mang di động theo. Thế nhưng bình thường nhận điện thoại của Lam Tiêu Tần là A Phong, trừ phi hắn cũng không ở bên Lam Tiêu Tần. Hơn nữa giọng nói đầu bên kia có chút chần chừ, Lam Tử Ngưng thăm dò hỏi: "A Phong đâu? Gọi hắn nghe điện thoại."
"Phong ca đến công ty rồi ạ."
Tựa như vô số con muỗi đang cắn phá dây thần kinh, từng chút một, kéo dài đau khổ. Tay Lam Tử Ngưng nắm vô lăng run nhè nhẹ, cúp điện thoại, giẫm chân ga, tăng tốc.
Kha Hựu cũng hết hồn, dáng vẻ Lam Tử Ngưng lòng nóng như lửa đốt rơi vào mắt cô, cố vẻ vẻ thoải mái nói: "Không có sao đâu."
Lam Tử Ngưng cong môi, nhấc lên nụ cười cứng ngắc gượng gạo.
Xe phóng như bay tới biệt thự Lam gia, vội vã bước vào hoa viên, đi thẳng đến cửa lớn. Lướt qua hàng người, tất cả đều cung kính khom lưng chín mươi độ cúi đầu. Thế nhưng có thể nhìn thấy trên mặt bọn họ chợt lóe qua tia ngưng trọng.
Lam Tử Ngưng tiện tay túm lấy một người, lạnh giọng hỏi: "Xảy ra chuyện gì?!"
Người đàn ông cao to mặc tây trang bị Lam Tử Ngưng kéo tới ngăn mặt, ngượng ngùng nhìn quanh, ấp úng đến độ không nói nổi câu gì.
Lam Tử Ngưng hừ lạnh một tiếng, bỏ qua hắn, cũng không để ý tới Kha Hựu ở sau, bước nhanh tới phòng tập thể thao.
Trái tim đập nhanh mãnh liệt. Làm ơn! Đừng để tôi nhìn thấy cảnh đau lòng nào!
Đẩy mạnh cửa phòng tập ra, bên trong không bóng người, chỉ có tiếng cửa đánh vào tường quanh quẩn!
Lam Tử Ngưng xoay người, hướng về phía phòng của Lam Tiêu Tần. Nhưng vừa tới cửa phòng, đã bị cả đống người ngăn lại.
Cảm thấy đầu "ông" một tiếng, Lam Tử Ngưng siết chặt nắm tay, không để ý hình tượng hô to, "Tìm một người lại nói cho ta biết, rốt cuộc là có chuyện gì rồi!!"
Kha Hựu cũng chạy chậm tới sau Lam Tử Ngưng, thở hổn hển đứng trước nàng.
Lúc này, bác sĩ Cổ Hồng bước ra: "Aiz, tiểu thư à, ồn quá đi."
Cổ Hồng xuất hiện, như cho Lam Tử Ngưng một bạt tai vang dội. Nàng tiến lên, tóm lấy hắn: "Nói!"
Cổ Hồng nhíu mày, "Không có sao không có sao. Tần ca đang ngủ, A Phong cũng đang ngủ, thế thôi."
Một ý tá từ trong phòng của Lam Tiêu Tần đi ra, mời Lam Tử Ngưng đi vào: "Ngưng tỷ, Tần ca mời cô đi vào."
Lam Tử Ngưng hít sau, chậm rãi từng bước đi vào. Người trên giường kia, khuôn mặt có chút uể oải. Thấy Lam Tử Ngưng, anh cười, chống giường ngồi dậy, nhờ sự trợ giúp của y tá để dựa vào đầu giường. Dù rằng, y tá muốn ngăn cản anh ấy làm như vậy, nhưng anh vẫ cắn răng ngồi dậy.
Nhìn thấy băng vải trắng quấn quanh bụng Lam Tiêu Tần, Lam Tử Ngưng chợt cảm giác mắt mình mông lung, nước mắt lăn dài trên mặt.
"Anh..."
Lam Tiêu Tần vươn tay lau nước mặt cho nàng, vẫn duy trì dáng vẻ nhàn nhã thong dong thường ngày: "Làm gì vậy, anh đâu có chết."
Giống như chợt tỉnh mộng, tối hôm qua, Lam Tiêu Tần để lại hết vệ sĩ cho mình, anh chỉ mang theo A Phong. Nhất định là bởi vì... như thế, anh mới trúng mai phục. Đầy đầu đều là cảnh tượng tối hôm qua mình chống đối anh ấy, còn cố ý bướng bỉnh, từng chút lan tràn. Nước mắt càng thêm tuôn trào, Lam Tử Ngưng nức nở nói: "Em xin lỗi."
Lam Tiêu Tần đầu tiên là sửng sốt, sau đó cười xoa tóc nàng, chậm rãi nhắm mắt lại: "Những lời này không nên là em nói."
"Là ai?" Hai mắt ảm đạm của Lam Tử Ngưng lộ ra tia sáng, hận ý không che giấu được.
Lắc đầu, mở mắt ra, lệ khí trong mắt Lam Tiêu Tần chớp động, cong môi cười: "Thọ yến của Thẩm Dương, em đi thay anh đi. Đi rồi sẽ biết."
"Anh nghỉ ngơi cho tốt nhé." Hít sâu một hơi, Lam Tử Ngưng khôi phục tư thái trang nhã, thu hồi hổ thẹn và hối tiếc, ra vẻ thoải mái gật đầu, đứng dậy ra khỏi phòng.
Lam Tiêu Tần cuối cùng còn bồi thêm một câu: "Dẫn Kha Hựu lại đây."
Lam Tử Ngưng giật mình quay đầu, thì thấy Lam Tiêu Tần chăm chú nhìn nàng chằm chằm, nói rất là chắc chắn.
Đó là, anh ấy không muốn để nàng tự trách. Lam Tử Ngưng gật đầu.
Ngoài cửa, Kha Hựu thấy viền mắt nàng đỏ bừng, nghi vấn như tầng sương mù bao phủ cả người.
Lam Tử Ngưng mất tự nhiên cười cười, dắt Kha Hựu, nghiêng mặt đi, che giấu cảm xúc: "Đi theo tôi."
Từ sau khi Lam Tử Ngưng bước vào phòng, nghe thấy lời nói ngắt quãng của Cổ Hồng đã lý giải được chân tướng.
Lam Tiêu Tần điều hết vệ sĩ cho Lam Tử Ngưng, cho nên mới bị người lợi dụng thời cơ. Lúc này, nội tâm nàng khó nắm bắt được, cũng không cho người tiếp cận. Bởi vì cho tới bây giờ bản thân cũng chỉ là người ngoài, nàng như vậy, làm Kha Hựu cũng không vui vẻ gì, chỉ thấy lòng rất đau, rất xót.
- ------
Editor có lời muốn nói: Đầu chương, Ngưng tỷ dễ thương quá >.<, mà qua chương này cũng thấy, Ngưng lúc này còn ngây thơ non nớt lắm:3
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.