Phảng phất như chưa được ai ôm thế này, gương mặt băng lãnh tinh xảo ẩn hiện sự vui sướng không che giấu được. Kha Hựu chợt thấy đau xót, trong mắt cũng xuất hiện ý cười bất đắc dĩ. Vỗ vỗ lưng của nàng, thấp giọng nói: "Tần ca còn ở đây đó."
Lam Tiêu Tần đứng đó, dùng tư thái ngạo mạn, bễ nghễ nhìn các nàng. Tuy rằng luôn kiềm chế, nhưng đáy mắt vẫn có tia phức tạp khó hiểu. Chậm rãi nhắm mắt lại, thái độ của anh đột nhiên biến đổi, giọng điệu cũng khác hẳn, bình tĩnh nói: "Đi."
Bấy giờ Lam Tử Ngưng mới thả tay ra: "Anh về trước đi."
Lam Tiêu Tần mở mắt ra, cặp mắt cười, bên môi cũng cong cong nho nhỏ, nhưng giọng ói lại lạnh đến khiến người ta buốt giá, ai cũng có thể cảm nhận được anh tức giận: "Em không biết bây giờ là lúc nào sao?"
Lam Tử Ngưng lại đứng thẳng người, ánh mắt rất mãnh liệt, đáp: "Dạ biết, Kha Hựu sẽ bảo vệ em."
Lam Tiêu Tần chậm rãi hít vào, gật đầu: "Không theo anh về đúng không?"
Kha Hựu cười cười định đi tới hoà giải, lại bị Lam Tử Ngưng kéo ra sau người.
Chóp mũi Lam Tử Ngưng đã chảy mồ hôi hột, nàng hơi ngửa đầu, dùng giọng kiên định đáp lại: "Chuyện cũng đã điều tra xong, sự thật càng chứng minh kia chỉ là anh có ác cảm với Kha Hựu. Nếu chân tướng đã rõ ràng, đêm nay em muốn ở bên cô ấy. Anh yên tâm, cô ấy sẽ bảo vệ em."
Kha Hựu nhìn Lam Tử Ngưng che chắn ở trước mình, trong lòng xoay chuyển đủ cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-nguc-tien-truyen/1109462/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.