Chạng vạng, "Dạ mị" vẫn chưa mở cửa kinh doanh. Cả góc phố vắng tanh, khác hẳn với vẻ ầm ỉ trụy lạc xa hoa vào đêm khuya. Bấy giờ, chỉ có mấy người đang quét dọn để chuẩn bị mở cửa.
Kha Hựu đứng trong quầy lau ly rượu một mình. Thật ra cô không pha chế nữa, mà ở đây chỉ để chờ người.
Toàn bộ Dạ Mị cũng chỉ có Tiểu Bao là quen thân với Kha Hựu chút ít, những người khác đều tỏ ra cung kính, thực chất trong bụng lại chứa nhiều bất mãn.
Kha Hựu đương nhiên biết bọn họ sẽ không thần phục một cô gái từ trên trời rơi xuống. Đã nhiều ngày, Kha Hựu cố ý dùng tư cách người phụ trách để quản lý Dạ Mị, dứt khoát bỏ hẳn những quy định do Tăng Bằng Vũ đặt ra, chính là để những người đó đi mật báo.
"Tiểu Kha!"
Tiểu Bao vội vã chạy tới quầy bar. Trước đây, đừng mong gặp được Kha Hựu vào ban ngày, thế nhưng dạo này, Kha Hựu không khi nào không có mặt.
Kha Hựu híp mắt, dưới ánh đèn mờ, cẩn thận kiểm tra dấu tay trên ly rượu. Nghe thấy tiếng gọi đầy lo lắng của Tiểu Bao, cô chậm rãi đặt ly xuống, giương mắt thì thấy khóe mắt Tiểu Bao tím xanh. Vậy là, Tăng Bằng Vũ nhịn không nổi nữa rồi.
Kha Hựu bước ra: "Sao lại bị thương thế?"
Tiểu Bao lắc đầu: "Mới sáng sớm bị mai phục, không biết là ai nữa." Sau đó lại nhỏ giọng nói thêm: "Bằng ca tới rồi, ngay cửa đó. Cô có muốn... ra ngoài đón không?"
Kha Hựu hơi lùi ra sau, đối mắt nhìn anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-nguc-tien-truyen/1109459/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.