Hai người ở trong xe cũng không nhiều lời. Đến khi dừng xe, Lam Tử Ngưng để ý người bên cạnh quả thật mệt mỏi, đã nhắm tịt mắt không nhúc nhích. Nhìn kỹ, mới phát hiện Kha Hựu đã tựa trên cửa sổ ngủ mất.
Hàng mi dài rậm khẽ rung, tạo thành cái bóng dưới mí mắt, mà chỗ giữa đôi mày vẫn nhăn tít.
Khe khẽ thở dài, Lam Tử Ngưng không đành lòng quấy nhiễu, chỉ đành mỉm cười ngắm cô.
Lo lắng tiếng điện thoại di động bất ngờ vang lên sẽ làm cô thức giấc, liền cẩn thận tay chân tìm điện thoại trong túi tắt âm, lại không ngờ hành động nhỏ ấy cũng làm Kha Hựu tỉnh lại.
Lam Tử Ngưng mỉm cười, dừng tay lại, ôn nhu nói: "Trở về nghỉ ngơi cho tốt. Mấy ngày tới, tôi tạm thời sẽ để em... gặp phiền phức nữa."
Ôn tình trong mắt Lam Tử Ngưng như chỉ dành cho một người, sự kiên định và dịu dàng ấy quấn quanh quả tim, như dòng nước mắt chảy qua cõi lòng.
Kha Hựu cũng cười đáp lại, tránh cho chút tình cảm khó hiểu nọ lần nữa cướp đi lý trí, cố ý phá hư bầu không khí, oán trách nói: "Thế nào? Muốn đi thăm bồ cũ à?"
Ý cười bên môi cứ thế ấm vào tận đáy lòng, Lam Tử Ngưng cúi đầu kiểm tra cổ áo, ra vẻ mọi chứng cứ phạm tội đều đã dọn sạch, hơi ngẩng đầu nhìn cô: "Người yêu của tôi chỉ có một mình em."
Kha Hựu gật đầu, ghét bỏ nhìn chung quanh con xe mới của Lam Tử Ngưng, dùng giọng điệu chua lè nói: "Xem ra sau khi tôi đi rồi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-nguc-tien-truyen/1109458/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.