Chương trước
Chương sau
Không ai nói chuyện, lẳng lặng bước đi, lẳng lặng hưởng thụ sự bình yên hiếm có này. Cố gắng tới ngày mai, lại sẽ là một màn mua máu gió tanh.
Sống, báo thù, có lẽ là mục tiêu duy nhất trong cuộc sống của Lam Tử Ngưng hiện thời. Kha Hựu chẳng qua chỉ là một khúc nhạc đệm trong đó mà thôi, một khúc nhạc ngọt ngào.
Lam Tử Ngưng ngẩng đầu, ngắm nhìn vầng trăng có chút mông lung ẩn nấp sau tầng mây mờ, khóe miệng khẽ cong lên.
Tiêu Hàn, chờ một chút, chúng ta sắp đoàn viên rồi.
Lam Tử Ngưng nhớ rõ, trên cánh đồng anh túc mà nàng đã dạo chơi vô số lần nọ, những người đó cầm súng nhắm vào nàng. Mà cha đứng trước mặt, người cha vốn chẳng bao giờ thỏa hiệp, lại hiện vẻ thất kinh. Ông chỉ cúi đầu đưa súng trên tay giao cho cái người mà nàng đã gọi là chú từ nhỏ, dùng mạng của mình, đổi lấy mạng của nàng và Lam Tiêu Tần.
Lam Tiêu Tần khóc nức nở kêu nàng chạy đi, nàng ngờ nghệch mà co giò chạy, chạy rất lâu rất lâu. Lam Tiêu Tần ôm nàng trốn trong rừng ba ngày, không có thức ăn không có nước uống. Lam Tiêu Tần cắt tay mình đút nàng uống máu. Mùi máu tanh khiến nàng muốn chết ngất, nàng đã cho rằng, sẽ không thể ra ngoài nữa.
Nhưng Lam Tiêu Tần cầm tay nàng hung hăng cắn xuống, nói với nàng rằng, em phải sống, vì cha, vì em trai, em phải sống sót cho anh!
Sống về tới Lam gia, đối mặt, cũng là những chuyện vô cùng lãnh khốc. Mấy ông chú đó, nào là chú Hai, nào là chú Ba, bọn họ muốn, chẳng qua là thế lực của Lam gia, địa bàn của Lam gia. Bọn họ giả nhân giả nghĩa đẩy Lam Tiêu Tần lên vị trí tối cao. Bọn họ mang Tiêu Hàn đi, tống nó ra nước ngoài, vì khống chế Lam Tiêu Tần, vì khống chế Lam Tử Ngưng.
Không sai, chỉ là con rối. Chú Hai đã chết, chú Ba liền thành người có tiếng nói lớn nhất. Rồi đến chú Tư, Lam Tiêu Quang, cũng đều là vì chia một phần, không ai quan tâm đến sự sống chết của một con rối cả. Thế nhưng thật đáng tiếc, mỗi một lần mưa bom bão đạn, bọn họ đều sống sót. Sống, báo thù, đồng thời, phải sống tự chủ, báo thù triệt để.
Lam Tiêu Tần nói với nàng, trên thế giới này ngoại trừ quan hệ huyết thống thân thiết nhất, ngoại trừ ba anh em, ai cũng không thể tin! Chỉ có như vậy, mới là cách bảo vệ mình tốt nhất!
Yên lặng đi bộ hai tiếng mấy, Kha Hựu đã sớm thở hồng hộc. Vừa nhìn xuống núi, Kha Hựu cười hì hì: "Uầy, Ngưng tỷ, hình như chị đã chọc ổ kiến lửa rồi."
Lam Tử Ngưng bị câu nói này làm cho hoảng hồn. Ngẩng đầu nhìn lại, cả bốn cái bánh xe của Ferrari đều xẹp lép, hiển nhiên là Lý Yên đã thả xì. Cười khẽ một tiếng, Lam Tử Ngưng vỗ vỗ vai Kha Hựu, để cô thả mình xuống.
"Tôi rất muốn biết cô tôi đã làm như thế nào đó?"
Kha Hựu thở dài cảm thán, thả lỏng cánh tay bủn rủn, nhíu nhíu mày: "Làm sao bây giờ?"
Cảnh biển đẹp như vầy, màn đêm lãng mạn như vầy, sao Lam Tử Ngưng lãng phí cho được.
"Dù sao ngày mai em cũng phải tới đây nhận hàng mà. Hóng gió biển ngắm mặt trời mọc, lãng mạn không?" Lam Tử Ngưng chủ động nắm tay Kha Hựu, kéo cô đi tới bên bờ.
Kha Hựu cúi đầu nhìn lại, chân của Lam Tử Ngưng có vẻ không nghiêm trọng lắm. Sớm biết vậy thì đã không cõng cô đi lâu như thế rồi, đại tiểu thư thật biết hành người ta. Âm thầm chửi nhỏ, đi tới bên bờ, Kha Hựu gọi nàng lại: "Chờ chút."
Dưới ánh mắt nghi hoặc của Lam Tử Ngưng, cởi đôi giày màu trắng của mình ra, quơ quơ trước mặt Lam Tử Ngưng.
"Ngày nào tôi cũng lau giày, chắc là sạch hơn mặt đất đó." Kha Hựu vỗ vỗ mặt giày, rồi thả xuống mặt thềm xi măng bên bờ, sau đó nhảy xuống bãi cát, lôi kéo Lam Tử Ngưng ngồi xuống, lại ngồi chồm hổm nâng cái chân bị thương của Lam Tử Ngưng lên, cởi giày cao gót của nàng ra, ngẩng đầu cười nhạt: "Cho chị hoạt động gân cốt."
Tay cô ôm chân mình, tay cô rất mềm mại, lòng bàn tay của cô rất ấm áp, động tác của cô rất dịu dàng, ánh mắt của cô... rất ấm áp, rất đáng tin cậy. Tất cả đều khiến cô rất sợ. Sợ mình sẽ động tâm, sợ mình sẽ ỷ lại, sợ mình sẽ yêu.
Thế nhưng trực giác lại muốn gần gũi với cô, không muốn động, không muốn phá hủy sự ấm áp ấy, thậm chí còn muốn chìm đắm trong sự săn sóc che chở của cô, cảm giác tê dại truyền khắp thân thể.
Lam Tử Ngưng khẽ cắn môi, hít một hơi sau, rồi bá đạo thẳng thừng nói: "Tôi muốn theo đuổi em, nghiêm túc theo đuổi em."
Kha Hựu im lặng không nói, chỉ chăm chú nhìn nàng hồi lâu, rồi làm như cười khẽ một tiếng: "Nghiêm túc cỡ nào?"
Lam Tử Ngưng nhìn chằm chằm Kha Hựu, như đợi cô đáp lại mà khóa chặt ánh mắt, con ngươi trong suốt.
Kha Hựu thoáng chốc chạm phải cặp mắt đen láy đó, trong suốt như mặt hồ có thể nhìn thấy đáy. Trong đôi mắt của Lam Tử Ngưng có sự trong veo sáng suốt hiếm thấy, còn phản chiếu hình ảnh của bản thân. Trong lòng thầm nhủ, đến lúc rồi, có lẽ Lam Tử Ngưng thực sự mắc câu rồi.
Thế nhưng vì sao biết rõ chỉ là một cái bẫy, lại vẫn cảm thấy từng điểm sáng rọi trên người nàng chói mắt làm người tôi choáng váng? Kha Hựu nhất thời sững người, chỉ cảm thấy tim đập nhanh cực kỳ, mặt nóng bừng bừng, bỗng cảm thấy khá là khó thở.
Có một loại bản năng bảo cô phải chống cự, Kha Hựu thả lỏng tay ra, đứng dậy muốn lùi về sau. Lam Tử Ngưng chợt túm lấy cổ tay cô lại. Kha Hựu bất động, chỉ nhìn bàn tay của nàng chằm chằm, tim đập thình thịch.
Lam Tử Ngưng cầm tay Kha Hựu siết chặt. Kha Hựu lảo đảo bước tới gần, Lam Tử Ngưng ngẩng đầu, si mê nhìn cô đăm đăm, chậm rãi thăm dò tới gần, nhẹ nhàng hôn lên cằm của cô, rồi hôn đến khóe miệng cô. Cuối cùng, một đôi môi, mang theo nhu tình mê say, rơi vào cánh môi mềm mại như hoa hồng của nàng.
Ánh mắt dần dần rã ra, hơi thở khiến người tôi mê đắm ấy cận kề, cái hôn nhẹ nhàng ấy, trong nháy mắt bao phủ lấy cô, lại hoàn toàn trầm mê, không thể kiểm soát.
Kha Hựu không dám thở mạnh, cho đến khi người kia hít thở không thông rời đi, bên tai lại truyền tới tiếng nói mị hoặc của nàng.
"Cảm nhận được chưa?"
Gió đêm phất qua gương mặt, thổi tung mái tóc trên vai. Nương theo ánh trăng nhàn nhạt, Lam Tử Ngưng lẳng lặng mà nhìn cô chăm chú. Trước mắt, là khuôn mặt trắng như tuyết, đang dần đỏ ửng lên, đôi mắt ấy đang tránh né nhịp tim đập mạnh hơn bình thường.
"Tôi thích em... Tôi không thể đảm bảo được sự thích này sẽ duy trì bao lâu, tôi chỉ biết là, hiện tại tôi thích em. Tôi chỉ biết là em cũng có cảm giác khi hôn tôi... Tôi muốn theo đuôi em... Có thể, chúng ta nên thử xem... Tôi muốn cùng với em..."
Kha Hựu hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu nữa, trong nháy mắt khi Lam Tử Ngưng còn chưa dứt lời, đôi mắt cô chợt hiện ý cười, cúi người tiến tới, hôn nhẹ một cái trên đôi môi hồng của nàng.
Cẩn thận tỉ mị như thế, cái hôn có hơi ngốc nghếch gượng gạo ấy, mang theo nhu tình vô hạn. Chỉ một chút đó thôi, Lam Tử Ngưng đã cảm thấy lòng của nàng mềm đi, hóa thành một vũng nước ấm.
Lam Tử Ngưng chậm rãi nhắm mắt, say sưa trầm luân, giao bản thân cho cô, mặc cô bài bố. Dần dần, nụ hôn của Kha Hựu biến thành nhẹ nhàng liếm mút. Cằm Lam Tử Ngưng hơi nâng lên đón nhận cô, cánh môi dính chặt, đầu lưỡi quấn quít.
Tiếng tim đập mạnh "thình thình thịch, cả hai đều thở hổn hển. Lam Tử Ngưng sững người nhếch môi, có chút mờ mịt, nửa ngày mới tỉnh tảo một chút. Chớp chớp mi mắt, chắp chắp vị ngọt trong miệng, nàng nghi hoặc nhìn Kha Hựu: "Em?"
Kha Hựu cười một tiếng, khàn khàn nói: "Vì sao không thể là tôi theo đuổi chị?"
Lam Tử Ngưng hài lòng ừ một tiếng, đứng lên, dùng hai tay nâng mặt cô, đầu ngón tay vuốt ve không ngừng, khi chạm đến môi cô thì khẽ lẩm bẩm: "Em không thích bị động? Nhưng tôi thích chủ động."
Nói rồi, nàng lại ngậm chặt môi Kha Hựu, ngựa quen đường cũ mà cạy mở hàm của cô, quấn lấy lưỡi của cô, trao đổi vị ngọt của nhau.
Môi lưỡi vừa mềm mại lại nhiệt tình giống như thuốc mê, luôn khiến người ta không thể cầm lòng mà hùa theo. Giác quan nhạy cảm nói cho Kha Hựu biết, cô đã say mê, chìm đắm trong nụ hôn dịu dàng đó. Thế nhưng lý trí khiến Kha Hựu chợt căng thẳng, cười nhạt lùi ra sau mấy bước, mỉm cười nhìn Lam Tử Ngưng, thấp giọng nói: "Chắc chị tin tưởng vào mị lực của mình lắm, tôi nghĩ, không mấy người có thể thoát được vẻ đẹp của chị. Nhưng chị cũng đừng xem thường mị lực của tôi. Tôi sẽ, trói chặt chị."
"Những lời này, tôi rất là thoả mãn." Nhấc tay vuốt khóe môi, Lam Tử Ngưng ha ha cười trộm, liếc nhìn Kha Hựu một cái, ho nhẹ một tiếng, lại khôi phục tư thái đại tiểu thư, cao ngạo ngẩng đầu lên, cố ý nheo mắt lại, tà mị cười.
"Về trong xe."
"Để làm gì?" Nỗi bất án mơ hồ trong lòng dường như vẫn chưa hoàn toàn biến mất. Kha Hựu ngẩng đầu cảnh giác nhìn nàng chằm chằm, trông thấy vẻ hứng thú nổi lên trong mắt nàng, càng nghi hoặc mà nhíu mày lại.
Lam Tử Ngưng thực sự chịu không được, khóe miệng vẽ lên nụ cười tà ác xưa nay, ngắt ngắt cánh mũi của Kha Hựu: "Sợ lên xe rồi tôi đè em?"
Ánh mắt của Kha Hựu và Lam Tử Ngưng giao nhau, âm thầm có chút ảo não. Rõ ràng câu cá là mình, dựa vào đâu mà toàn bị người ta ăn đậu hũ. Nhất định phải phản kích, ăn lại mới không thiệt thòi! Kha Hựu hừ một tiếng, cố lấy dũng khí nói: "Muốn đè cũng là tôi đè chị!"
Lam Tử Ngưng nghe vậy, mím môi, ôn nhu nhìn cô: "Ngạo kiều tiểu thụ..."
Dưới ánh nhìn của Kha Hựu, Lam Tử Ngưng vén váy của mình lên, cong khóe môi, lời nói đen tối không gì sánh bằng: "Tới đi..."
Thật sự là coi thường sự ngang nganh của đại tiểu thư rồi. Kha Hựu đỏ mặt bừng bừng, nghiêm túc thấp giọng quát: "Ngưng tỷ... Chị có thể đứng đắn một chút không."
"Có thể." Chợt, Lam Tử Ngưng tỏa ra khí trãng lãnh diễm bẩm sinh đã có của mình, ngẩng đầu để lại cho Kha Hựu một cái xoay người sang chảnh. Thong thả bước đi mấy bước, nàng lại dừng một chút, hơi nghiêng đầu, một tay chống bên hông, đầu ngón tay gõ nhẹ bên má, vẫn duy trì tư thái lười nhác, dùng khóe mắt nhìn người, dùng giọng điệu lạnh nhạt hỏi: "Em tính chừng nào thì bắt đầu theo đuổi tôi?"
Đây đúng là cái tên giả đứng đắn!
Môi Kha Hựu chợt cô rút, hứng thú mà nhìn nàng đi xa. Một mỹ nhân độc đáo như thế, đẹp đẽ cũng được, xinh xắn cũng được, yêu dã cũng được, nhiều mặt lả lướt, luôn có một mặt làm cho người ta mê thất tâm hồn. Nếu như, nếu như nàng không phải là ma túy...
Ma túy!
Nháy mắt tiếu ý hiện ra, Kha Hựu giật mình tỉnh táo lại. Không có nếu như, không có nếu như! Nàng là ma túy, nàng là ma túy rắn rết! Vẻ đẹp của nàng, là một đóa hồng khó giải quyết, có độc có gai, đả thương người không thôi.
Nàng, chỉ thuộc về đêm tối!
Soạt soạt.
Theo tiếng động kia, Kha Hựu ngẩng đầu, lúm đồng tiền trong xe vẫn mang vẻ chế nhạo và ngang ngạnh trước sau như một. Một nụ cười, khuynh quốc khuynh thành, điên đảo chúng sinh...
Nàng kéo cửa sổ xe xuống, chậm rãi nghiêng đầu lộ ra bên ngoài.
"Không phải em thực sự sợ rồi đó chứ?"
Kha Hựu nhìn người phụ nữ phong lưu đa tình kia, đôi mày hơi giãn ra, khẽ cười một tiếng, chậm rãi đến gần.
- ------
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: dù sao ngày hôm sau hai người đều phải liều mạng... Ta nghĩ vẫn nên giữ gìn thể lực thật là tốt, ừm, cứ như vậy. Xe chấn cái gì đó từ từ sẽ đến.
- ------
Editor có lời muốn nói: ôi chao~ Kha Hựu là ngạo kiều tiểu thụ nha~
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.