Một áo thun một màu đơn điệu, một nụ cười tươi trong sáng, Kha Hựu là giản đơn như thế. Nhưng trên người cô, luôn có một loại khí chất có thể hấp dẫn nàng, trêu chọc người ta ngứa ngáy khó chịu.
Suy cho cùng, thì oán cô quá độc lập, cứ khiến người ta phải mong nhớ cô một cách kỳ lạ.
Lam Tử Ngưng nhíu chặt mày, chống tay xuống đất đứng dậy. Thế nhưng mắt cá chân lại truyền tới cơn đau nhói, làm nàng đứng không vững.
Kha Hựu vội đưa tay nắm lấy cánh tay Lam Tử Ngưng, cố gắng đỡ nàng đứng lên.
Không biết là vì không chiếm được mà không cam lòng, hay là vì bị cự tuyệt mà phẫn nộ, hoặc cũng có thể là vì muốn che giấu sự xao động trong thâm tâm, giọng điệu của Lam Tử Ngưng có chút không vui.
"Em còn tức giận vì chuyện lần trước à?"
Kha Hựu nhìn vào khuôn mặt hơi ửng đỏ kia, có chút nghiêm túc mà trả lời: "Bằng ca nói đúng, chúng ta làm nghề này, cẩn thận mới không thất thủ."
"Vậy... Vì sao em không chấp nhận tôi?" Ánh mắt của Lam Tử Ngưng cẩn thận nhìn vào Kha Hựu, giọng điệu đầy vẻ tìm tòi nghiên cứu. Trong mắt nàng lại lóe lên nỗi bất an mà ngay cả nàng cũng không có phát hiện.
Kha Hựu vừa thấy Lam Tử Ngưng như thế, lại cong cong khóe môi: "Ngưng tỷ không phải là muốn nói với tôi, chị nghiêm túc với tôi đó chứ?"
"Tuy rằng tôi không muốn thừa nhận, nhưng đó có lẽ là sự thật."
Động tâm? Sự thật? Ngay cả bản thân Lam Tử Ngưng cũng không thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-nguc-tien-truyen/1109441/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.