Khi quay lại phòng phẫu thuật, Nguyễn Ngải Lị đang nói chuyện với ba mẹ. Sau khi cúp điện thoại, chị đi tìm y tá hỏi thăm.
Lúc quay về, bước chân của chị nặng nề hơn.
"Tiểu Cố, em ăn chút gì đi." Nguyễn Ngải Lị không có tinh thần, nhưng lại kêu cô đi ăn cơm, "Phẫu thuật còn lâu lắm."
Lúc này Cố Sương Chi mới nhớ trong nhà còn bày một bàn đồ ăn đang chờ anh về liên hoan.
Đồ ăn anh tốn công làm ra bây giờ có lẽ đã nguội lạnh cả rồi.
Hai người đều không có khẩu vị, ngồi nhìn nhau trong căng tin bệnh viện.
Nguyễn Ngải Lị nhìn đồ ăn trong chén, bỏ đũa xuống. Cố Sương Chi ngồi đối diện không hề nhúc nhích, cứ cúi đầu từ nãy đến giờ.
"Em ăn chút gì đi." Nguyễn Ngải Lị ra hiệu cho cô, "Đến tối còn phải chờ kết quả nữa, em ăn cho có sức."
Cô ngoan ngoãn gật đầu, gấp một miếng rau.
"Tiểu Cố."
"Dạ?"
"Chuyện của Tiểu Ngôn... Chúng ta phải chuẩn bị tâm lý cho tốt." Nguyễn Ngải Lị nén nước mắt, cố gắng để giọng mình thật bình tĩnh.
Vẻ mặt Cố Sương Chi không thay đổi, "Em tin anh ấy sẽ không sao."
"Nhưng nếu có thì sao?" Câu hỏi này đã kéo cô về những ngày mình bị mù.
Cô nói với Nguyễn Thanh Ngôn, anh luôn nói tin em sẽ khỏe, nhưng nếu không khỏe thì sao?
Cô còn nói, người cô cần, chính là một người đã chuẩn bị tinh thần cô là người mù cả đời.
Bây giờ nhớ lại, hóa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-nghe-chang-tieng-dan-dinh-menh/2269713/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.