Kì nghỉ kết thúc, trừ Vu Niệm ra thì hầu như ai cũng mắc chứng hậu nghỉ lễ.
Cô và Tiểu Bạch, Văn Hoài, và mấy người bạn thân thiết trong giới cổ phong tạo thành một nhóm nhỏ đi du lịch Giang Tây.
"Chị chủ ác thật, hai ngày nữa mới về." Tiểu Mĩ bất lực tựa vào bàn oán giận, "Cả tiệm đàn lớn thế này chỉ có hai đứa mình thôi chị Tiểu Chi ơi."
"Thêm cô ấy cũng có nhiều hơn bao nhiêu, tiệm mình vốn dĩ ít người mà."
"A, chị Tiểu Chi, hôm nay chị xài nước hoa hả?" Tiểu Mĩ ra sức hít vào, "Mùi hương ngọt ghê, nước hoa gì vậy chị?"
Cô thuận miệng đáp, "Chưa đoán ra."
"Gì? Trên chai chắc phải có để tên chứ? Nhân viên bán hàng không nói với chị hả?"
Bấy giờ Cố Sương Chi mới nhớ ra đây là bài tập về nhà của Nguyễn Thanh Ngôn tặng cho cô, mùi hương thoang thoảng, lại vô cùng ngọt ngào. Cô chỉ ngửi thấy mùi lavender nhè nhẹ, nhưng không đoán được tên của nó.
Anh bảo không được nhờ người khác giúp đỡ, cô liền ngoan ngoãn cất vào hộc tủ, lâu lâu lấy ra xịt để tìm đáp án.
Sáng nay tiệm bán không đắt lắm, Cố Sương Chi uống trà, cùng Tiểu Mỹ nghe kịch truyền thanh mới nhất.
Nghe được một lúc, giọng nam vốn dĩ chẳng khen nổi bỗng trở nên quyến rũ, Tiểu Mỹ đập bàn, "Nhân vật nam chính là do ai lồng tiếng thế? Em muốn làm fan anh ấy."
"Yên lặng tí nào." Cố Sương Chi bất lực cảnh cáo cô bé, "Hâm mộ nhiều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-nghe-chang-tieng-dan-dinh-menh/2269658/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.