Giữa đêm khuya, máy bay đáp xuống đất Kính Xuyên.
Chứng lệch giờ của Lâm Minh Chử vẫn chưa được đảo lại, tối qua còn bị giày vò nửa đêm, lúc này đang dựa vào người Hạ Liên Kỳ mơ màng ngủ. Cảm nhận được sự rung lắc khi máy bay hạ cánh, cậu dụi mắt hỏi: "Đã tới rồi à?"
"Ừ, trợ lý đã sắp xếp hành lý ổn thỏa, chúng mình đến khách sạn nghỉ ngơi." Hạ Liên Kỳ cởi dây an toàn giúp cậu.
Lâm Minh Chử bất động mặc hắn, ngáp một cái: "Ầy, sao trước đây em không nhận ra ngủ trên máy bay lại thoải mái như vậy nhỉ?"
"Ngủ trên giường càng thoải mái hơn." Hạ Liên Kỳ cười nói: "Ngoan, đến khách sạn rồi ngủ tiếp."
"Đồ lưu manh, mỗi ngày trừ khách sạn thì chỉ có giường thôi." Lâm Minh Chử duỗi eo, đứng dậy.
Hạ Liên Kỳ lại đáp lời, phủ thêm chiếc áo bành tô mà hắn đã cầm lấy trước lúc lên máy bay: "Chưa kịp về nhà sửa soạn hành lý của em, mai đi mua chút đồ cần dùng cho em sau."
"Có gì tốt đâu mà mang, dùng của anh là được." Lâm Minh Chử mơ màng, từ từ nhắm mắt đi trong hành lang.
"Cẩn thận chút." Hạ Liên Kỳ sợ cậu ngã: "Đi được không?"
"Chậc, đùa à, người anh minh thần võ như em..." Lâm Minh Chử híp mắt cười cực kỳ đẹp trai, đương nói chuyện thì bỗng dịu giọng: "Ôi mệt quá đi, anh ơi ôm..."
Hạ Liên Kỳ nhướn mày, nhìn thoáng qua phía trước. Quả nhiên Asher ngồi trước hai người đợi không nổi nữa bèn bước tới chỗ bọn hắn.
Lâm Minh Chử vừa mới dựa vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-muon-ket-hon-voi-anh/96753/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.