Năm mới lại đến, kỳ nghỉ Tết truyền thống cũng mở ra. Như thường lệ, Lương Văn Kiêu đưa ba mẹ ra nước ngoài du lịch. Trước khi đi anh còn không quên dặn dò Trần Tễ phải làm bé cưng ngoan, đừng có như năm ngoái lại gây rắc rối cho mình, nếu không chờ khi anh về sẽ trừng phạt đến mức không xuống nổi giường.
Ba chữ “bé cưng ngoan” bất ngờ bật ra từ miệng Lương Văn Kiêu khiến Trần Tễ nổi cả da gà, cậu định làm vẻ mặt ghét bỏ, lại bị anh lôi chuyện cũ ra hù dọa, trong lòng chột dạ, mặt lúc đỏ lúc trắng. Thế là cậu lao tới cắn mạnh lên cổ anh một cái.
Hôm sau Lương Văn Kiêu về nhà đón ba mẹ ra sân bay.
Mẹ Lương vừa gặp đã lo lắng hỏi: “Con bị cảm à?”
Lương Văn Kiêu ngạc nhiên: “Không ạ.”
Bà chỉ vào vết đỏ trên cổ anh: “Thế sao chỗ này lại đỏ thế? Mẹ còn tưởng con đi cạo gió.”
Anh nghĩ áo len cổ cao có thể che được dấu hôn, ai ngờ vẫn không đủ kín, may mà hình tượng ế bền vững đã ăn sâu trong suy nghĩ của ba mẹ, nên họ không hề nghĩ theo hướng khác.
Anh đành thuận miệng đáp: “Dạ, mấy hôm trước cổ họng hơi đau nên con đi cạo gió.”
Nghe vậy, mẹ Lương vừa dặn anh phải uống nhiều nước, vừa lục ngăn kéo tìm hộp kẹo ngậm đưa cho anh.
Ba Lương ở bên cạnh thắc mắc: “Nhưng cạo gió sao chỉ cạo một bên thế? Đáng ra phải đối xứng hai bên chứ?”
Lương Văn Kiêu soi gương, cau mày: “Chắc do tay nghề của thầy thuốc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-moi-la-ong-chu/5021362/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.