Cuối tuần Trần Tễ ở nhà ngủ liên tục hai ngày, đến thứ hai đã khỏe khoắn tràn đầy sức sống, lái chiếc xe năng lượng mới trong nước của mình đi làm.
Lương Văn Kiêu nghe lời dặn của bác sĩ, chườm đá và uống thuốc suốt cuối tuần, cổ chân cũng đã bớt sưng nhiều, thứ hai anh vẫn đi làm như thường, bước đi trông không có gì khác lạ.
Đi ngang qua chỗ ngồi của thư ký Kelly, Lương Văn Kiêu dừng lại, nói mình bị trẹo chân nên tuần này tạm ngưng tập luyện, bảo cô điều chỉnh lại lịch trình.
Kelly gật đầu: “Được, Lương tổng. Thư ký của Trần tổng đã báo cho tôi rồi, còn nói là Trần tổng đã sắp xếp một chuyên viên phục hồi cho anh, nhờ tôi dành thời gian mỗi ngày để anh làm trị liệu.”
Lương Văn Kiêu nhíu mày: “Chuyên viên phục hồi?”
Kelly nở nụ cười máy móc: “Vâng, nghe nói trước đây là chuyên viên của đội tuyển quốc gia, từng tham gia Thế vận hội lần trước.”
Lương Văn Kiêu: “…”
Chuyên viên phục hồi?
Đội tuyển quốc gia??
Thế vận hội lần trước???
Chắc Trần Tễ sốt đến mức đốt cháy cả não rồi, chuyện này còn hoang đường hơn cả việc lái trực thăng đến trung tâm thương mại tầng sáu để mua cà phê.
Lương Văn Kiêu giả vờ không thấy nụ cười công thức của Kelly đang giấu hàng trăm biểu cảm khác bên dưới, bình thản dặn dò: “Giúp tôi cảm ơn Trần tổng đã quan tâm, nói với cậu ấy không cần đâu, tôi khỏi rồi.”
Kelly hơi do dự, tiếc nuối “vâng” một tiếng, sau đó nhấc điện thoại bàn gọi cho thư ký của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-moi-la-ong-chu/5021337/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.