Khi còn cách điểm đến chừng một hai trăm mét, Trần Tễ kiên quyết không chịu để Lương Văn Kiêu cõng nữa, sợ bị huấn luyện viên nhìn thấy.
Lương Văn Kiêu đành đặt cậu xuống, cả hai cùng đi bộ đến bãi đất trống, quả nhiên huấn luyện viên đã lái xe chờ sẵn ở đó.
Trần Tễ tự mở cửa ngồi vào ghế sau, Lương Văn Kiêu thấy cả hai cùng ngồi sau có hơi bất tiện, không lịch sự với huấn luyện viên cho lắm, nên anh chọn ngồi ghế phụ.
Lên xe rồi, anh hỏi huấn luyện viên có mang theo thuốc hạ sốt hay xịt giảm đau không, huấn luyện viên nói không có thuốc hạ sốt, chỉ có Vân Nam Bạch Dược, sau đó lấy từ balo ra một lọ xịt đưa cho anh.
Lương Văn Kiêu xắn ống quần trái lên, thấy mắt cá quả nhiên sưng vù, liền xịt thuốc một vòng quanh chỗ sưng.
Trần Tễ và huấn luyện viên cũng ghé lại xem, một người thì hoảng hốt đòi đưa anh đi bệnh viện, một người dựa vào kinh nghiệm chuyên môn mà phán: “Đi bình thường sao có thể trẹo nặng thế này được? Không hợp lý đâu, hơn nữa cậu còn mang giày chạy địa hình, có phải do giày ôm chân chưa đủ tốt không?”
Trần Tễ hơi lúng túng, liếc nhìn Lương Văn Kiêu một cái.
Bị người ta chê giày thương hiệu nhà mình ngay trước mặt thì thôi đi, nhưng vấn đề là chuyện này chắc không phải tại giày, mà chủ yếu là do cậu, bởi vì Lương Văn Kiêu trẹo chân lúc đang cõng cậu, mắt cá chịu lực gấp đôi nên mới sưng nặng như vậy.
Lương Văn Kiêu thả ống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-moi-la-ong-chu/5021336/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.