Thông thường, người làm PR là kiểu nhân vật khéo ăn khéo nói, nếu công việc cần, Lương Văn Kiêu chưa từng ngại đeo lên chiếc mặt nạ, hóa thân thành một tay giao tiếp khiến ai gặp cũng thấy dễ chịu như gió xuân.
Nhưng là một người chơi ở tầm cao, mặt nạ của anh không chỉ có một, có khi bị người ta ghét lại hiệu quả hơn nhiều so với việc được người ta ưa thích, vì nó chạm đúng vào điểm mấu chốt của vấn đề.
Ngày thứ ba sau khi về nước, Lương Văn Kiêu đã hẹn gặp riêng cậu hotboy mạng của Trần Tễ.
Chỗ gặp được chọn là phòng riêng ở tầng hai, cạnh cửa sổ trong một quán cà phê. Tết vẫn chưa hết, những quán thường đông nghịt khách trong ngày làm việc lúc này lại vắng tanh.
Hotboy đến muộn, giả vờ xin lỗi, Lương Văn Kiêu không để tâm, chỉ khẽ gật đầu rồi bấm chuông gọi nhân viên, giúp cậu ta gọi một ly mocha nóng.
Dùng chính thứ mình không ưa để mời kẻ mình không thích, đó cũng là một cách tự tìm thú vui trong công việc nhàm chán.
Hotboy không ngờ người bên Trần Tễ lại liên hệ nhanh đến thế, vốn dĩ cậu ta định tung thêm vài tin mập mờ khiến bên kia rối loạn rồi mới thừa cơ ra giá cắt cổ để đòi phí bịt miệng.
Nhưng đã được mời gặp vội vàng thế này, biết đâu lại càng có lợi thế để mặc cả.
Cậu ta đảo mắt đánh giá Lương Văn Kiêu, bằng trực giác có thể đoán người này chắc chắn có tiếng nói, thế là mở miệng đưa ra yêu cầu phí chia tay.
Lương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-moi-la-ong-chu/5021324/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.