Chương trước
Chương sau
"Kiều, Kiều Nguyệt Ly, cậu... cậu đừng dựa sát vào tôi như vậy!!!"

Tôi hoảng hồn giật nảy mình, hai tay giơ thẳng lên trời như sắp bị b.ắn.

Đừng quá bất ngờ với phản ứng của tôi, khi bạn đột ngột bị một thiên sứ tiếp cận thì bạn có giật mình không? Chắc chắn là muốn thăng thiên luôn ấy chứ.

Nhưng mà tôi chưa kịp về lại hạ giới thì biểu hiện của Kiều Nguyệt Ly còn khiến tôi muốn tụt huyết áp ngay lập tức.

Đôi mắt thần tiên của cậu ướt sũng nước, lông mi vừa dài vừa dày khẽ rung động, còn có đôi môi căng tràn sức sống ủy ủy khuất khuất mở rộng, để lộ hai chiếc răng nanh hơi dài trắng tinh.

"Chị, em... em xin lỗi, em chỉ là muốn an ủi chị..." Kiều Nguyệt Ly ngước nhìn tôi bằng đôi mắt màu trà ướt át, đôi đồng tử trong vắt ngập nước rung động đầy yếu ớt và ủy khuất.

"Em xin lỗi... hic... em thấy trên mạng về chị thật sai lầm a, chỉ là em không giỏi an ủi người khác nên... hức... thì ra đã làm phiền chị rồi... hic... "

Cậu ta quay đầu đi, cố ý giấu tôi khẽ lau nước mắt.

...

Bép!!!

!!!

"... Ch, chị Hoa Diệu??!"

Tôi tự tát mình một cái thật đau, trong đầu hiện lên hình ảnh Hoa Diệu lý trí đang bóp cổ lắc lắc Hoa Diệu con tim. Hoa Diệu lý trí cực kì nóng nảy, cô gào ầm lên váng cả đầu

"Mày tỉnh rượu chưa hả thứ dân đen tầm thường!!! Nhìn xem mày vừa làm chuyện tốt gì đi, mở to mắt ra mà nhìn, xem mày làm tiểu thiên sứ khóc rồi kìa, MỞ TO MẮT RA MÀ NHÌN!!!!"

"Aaaaa ặc ặc, lý... lý trí, không được gi.ết tôi, gi.ết người là ph, phạm pháp đó!!!" Hoa Diệu con tim mặt mũi đỏ gay, yếu ớt chống chọi với Hoa Diệu lý trí lực điền.

"Chị! Sao chị lại tự đ.ánh mình? Mặt sưng đỏ lên rồi!" Kiều Nguyệt Ly vội rút trong túi quần một chiếc khăn tay màu đỏ mận, luống cuống bọc lấy một chai rượu còn lạnh từ túi đồ của tôi rồi đặt lên má tôi.

Hơi lạnh từ chai rượu như dòng điện nhỏ xẹt qua làm tôi rùng mình, đầu óc tỉnh táo ra không ít.

Nhìn sang tiểu thiên sứ đang đau lòng cho tôi, tôi bỗng cảm thấy tội lỗi tràn lòng. Thật sự luôn đấy Hoa Diệu, mày đã thế này rồi, lại còn đi bắt nạt người muốn an ủi mình. Mày có còn là người không hả họ Hoa kia!!!

"Aiya đừng khóc được không?" Tôi thở dài nhìn cậu "Con trai lớn thế này rồi còn khóc chít chít như vậy làm tôi rất khó xử nha."

"Vâng, em không khóc nữa, chị cũng đừng tự làm mình tổn thương, được không? Em rất đau lòng..." Kiều Nguyệt Ly hơi ửng hồng gò má, lấy tay áo lau nước mắt còn đọng trên khóe mi.

Làm ơn đừng đau khổ như thế nữa!!! Tôi không có chịu nổi đâu aaaaaa!!

Tôi gật gật đầu như chim gõ kiến, miệng cũng không kiểm soát được mà nói "Được được được, sau này sẽ không ở trước mặt cậu khóc nữa."

Kiều Nguyệt Ly cũng gật đầu, nhưng ngay sau đó liền phát hiện điều không ổn, cậu hốt hoảng kêu lên "Không ở trước mặt em nữa, vậy là chị còn muốn tiếp tục khóc sao?!"

Chếc mịe, lỡ mồm hihihi.

Biểu hiện của Kiều Nguyệt Ly rất không hài lòng, cậu bỏ chai rượu trên mặt tôi xuống, nghiêm túc nói "Chị Hoa Diệu, nỗi buồn giấu trong lòng, nếu không nói ra, lâu ngày tích tụ sẽ sinh ra tâm trạng tiêu cực, chị nếu muốn khóc thì cứ khóc, muốn cười cứ cười, không cần phải để ý đến người khác. Miệng người khác mọc trên người người khác, chúng ta không có quyền can thiệp vào suy nghĩ của họ, nhưng mà có thể phớt lờ họ, không quan tâm sẽ không phiền lòng."

Tôi dừng không uống nữa, liếc mắt ngạc nhiên nhìn cậu ta. Không ngờ tiểu tử này tuổi còn nhỏ mà đã hiểu đạo lý như vậy, aiya, không hổ là tiểu thiên sứ trong lòng mọi người mà. Nếu tôi nhớ không nhầm thì antifan của Kiều Nguyệt Ly tương đối ít so với vị trí hiện nay của cậu ta. Một idol 24 tuổi, chỉ trong vòng 4 năm đã tự mình bước lên vị trí đỉnh cao trong ngành ca hát, luôn có mặt trong top tìm kiếm, với ngoại hình không góc chết, làm việc thiện tích đức không ít, theo một số fan cuồng nói thì cậu ta chính là thiên mệnh chi tử của giới Cbiz, một đóa bạch liên không vướng chút bùn nhơ nào dù đang lăn lộn trong cái ngành đầy rẫy nguy hiểm bẩn thỉu này.

"Hiểu... hiểu rồi, nhưng mà cậu thả tay tôi ra được không? Nắm nữa thì tôi sợ tay tôi sẽ tự biến thành tiểu thiên thần mất." Tôi không đùa đâu, cậu ta cứ vừa nói vừa nắm tay tôi thế này thì chẳng bao lâu nó sẽ "sạch" đến mức thành tinh, mà tôi thì vẫn còn cần nó lắm.

Kiều Nguyệt Ly nhận ra mình đang làm gì, cậu ta vội thả tay tôi ra quay mặt đi, để lộ cái tai hồng hồng đỏ đỏ ngượng ngùng. Chúng tôi cùng yên lặng nhìn mặt hồ một lúc lâu, đến khi Mận Tử đi chơi về, rất tự nhiên nhảy vào lòng Kiều Nguyệt Ly ngồi liếm mông, đầu còn dụi dụi vào tay cậu ta. Tôi nhìn gương mặt đầy phấn khích một cách xinh đẹp ấy, không nhịn được mà hỏi

"Cậu có vẻ thích mèo nhỉ?"

Kiều Nguyệt Ly hơi khựng người, gò má ửng hồng trả lời tôi "Vâng ạ, nhưng mà anh Dịch bị dị ứng lông mèo nên em không có nuôi..."

"Anh Dịch" trong lời chắc là Dịch Sinh, quản lý của Kiều Nguyệt Ly. Nói thì nói chứ tôi chúa ghét thằng chả, lần trước gặp thấy trên người tôi dính ít lông Mận Tử, hắn đã vội chạy xa 3m, còn nói chuyện rất khó chịu

"Chủ tớ như nhau, đều làm tôi dị ứng."

Hôm đó mà Kiều Nguyệt Ly không chạy tới ngăn cản thì chắc tôi nhét đôi dép tông vào mồm hắn rồi bắt hắn mặc váy dài nhảy trên nền nhạc Peppa Pig rồi. Đằng nào thì Hoa Diệu tôi đây không có giữ hình tượng thiếu nữ thanh thuần mà là một nữ tổng tài máu lạnh ngầu lòi nhé.

Nhớ lại hôm ấy làm tôi bật cười. Vậy mà đã hơn 3 tháng rồi...

"Nếu cậu thích thì có thể tìm nó chơi lúc nào cũng được, nhưng bí mật một chút nhé." Tôi mỉm cười, đưa tay vuốt ve cái đầu tròn vo của Mận Tử. Con mèo thích thú, lắc lư đầu theo tay tôi, gừ gừ tỏ vẻ hài lòng. Đúng là giống loài quàng thượng, chỉ biết hưởng thụ là giỏi.

Kiều Nguyệt Ly không phản ứng nhiều, ngược lại làm tôi tò mò. Cậu ta trầm mặc hồi lâu như đang suy nghĩ điều gì đó rất trọng đại, một lúc sau mới ngập ngừng nói

"Chị này, sau vụ này... chị thực sự không muốn diễn xuất nữa?"

Tôi chớp chớp mắt nhìn cậu. Hỏi như vậy khiến tôi nhất thời chưa trả lời được.

Tôi yêu diễn xuất, đó là ước mơ cả đời của tôi, cũng là của bà nội tôi.

Bà nội tôi từng là thiếu nữ đẹp nhất màn ảnh thời bấy giờ, là hoa đán từng làm điên đảo giới giải trí – Lục Linh Châu. Người ta nói thời ấy xem phim của bà giống như đang xem cuộc sống bên ngoài, bởi diễn xuất của bà quá chân thật, quá thu hút mọi người. Bất cứ bộ phim nào có mặt bà, dù chỉ xuất hiện trong khoảng vài giây cũng có thể khiến bộ phim trở nên nổi tiếng, và nhà làm phim có thể tự hào mà khoe khoang rằng "Phim của tôi có Lục Linh Châu tham gia đấy!"

Tuy nhiên, bà chỉ có thể tỏa sáng trong vòng 5 năm tròn.

Có thể nói ông nội tôi Hoa Vu Quân chính là ảnh đế thời ấy. Ông hơn bà 1 tuổi, hai người gặp nhau tại bộ phim《Nghệ Giai》, rồi rất tự nhiên mà đến với nhau. Đó cũng chính là bộ phim thành công nhất của hai người, nổi tiếng tới tận bây giờ. Hai người yêu nhau, rồi kết hôn, sinh ra cha tôi.

Mọi người đều tấm tắc khen ngợi mối tình đẹp của họ, và đáng lẽ họ có thể cứ thế mà sống hạnh phúc cả đời, nếu như ông nội tôi không ngoại tình với bạn thân nhất của bà nội.

Bà nội – theo lời cha tôi nói – đáng ngạc nhiên lại rất bình tĩnh trước tin tức ấy, bà đệ đơn li hôn, nhận nuôi con và số tài sản tương ứng rồi về quê sống. Cha tôi khi ấy mới 4 tuổi nên không biết rõ lắm, chỉ biết là sau khi cùng bà nội về quê khoảng 3 tháng, người cha ảnh đế kia của ông bị phát hiện sử dụng chất cấm, người phụ nữ từng là bạn thân nhất của bà nội cũng bị bắt vì tội bán d.âm. Trước khi vào tù, ông nội tôi cũng từng tìm đến nhà bà, cầu xin cùng bà nối lại tình xưa. Sau khi bị phát hiện ngoại tình, cùng bà nội li hôn, ông nội càng không được mọi người ủng hộ, một phần cũng là vì cuộc hôn nhân của hai người trước đây khiến bà từ bỏ nghiệp diễn, làm biết bao người tiếc nuối. Ông uống rượu, cùng người phụ nữ kia cãi nhau không ngừng, rồi hai người chia tay, ông nội lại càng nhớ về người vợ hiền thảo của mình, sự nghiệp tuột dốc, dần dần bị người ta lừa sử dụng chất cấm, rồi cuối cùng vào tù.

Nhưng đó mới chỉ là kết cục cho những kẻ phản bội bà nội, bản thân bà cũng không thể quay lại như trước, là hoa đán của màn ảnh nữa. Bởi vì quê hương bà là nơi chưa phát triển, người ta thấy bà li hôn còn xách theo đứa con, họ cười nhạo, họ chế giễu, họ lăng mạ, bà cũng chỉ biết nín nhịn, hàng ngày lên núi trồng rau quả đem xuống chợ bán, dần trở lại thành người phụ nữ bình thường, không ai còn nhớ tới bà trên màn ảnh đã từng lộng lẫy thế nào.

Nhưng tình yêu với diễn xuất của bà vẫn luôn cháy âm ỉ trong tim, chỉ là bà vùi nó vào đống rơm, khi gặp cơn gió thổi qua nó sẽ lại bùng lên mạnh mẽ. Cha tôi học tập chăm chỉ, thi đỗ vào một trường đại học tốt, tự tay xây dựng sự nghiệp và kết hôn với mẹ tôi, rồi hai người có con. Bé gái sinh ra lại đặc biệt giống bà nội, gương mặt giống đến 8 phần không nói, đến cả đam mê diễn xuất lại trùng hợp cũng vô cùng giống bà. Đó chính là tôi – Hoa Diệu.

Tôi lắc lắc đầu, gạt phắt suy nghĩ bỏ việc trước đó, kiên định nói với Kiều Nguyệt Ly "Tạm thời có lẽ tôi sẽ ngừng hoạt động một thời gian, chờ khi nào vụ này giảm nhiệt thì tôi sẽ trở lại, vai nữ chính 《Từ bỏ》nếu Triệu Hâm Đình muốn, thì cứ cho cô ta đi. Coi như tôi làm từ thiện tích đức."

Kiều Nguyệt Ly vuốt dọc theo sống lưng Mận Tử, đôi mắt hơi khép hờ. Cuối cùng cậu ta nói "Sao chị phải nhường cho chị ấy, đồ của mình thì phải giữ chắc chứ ạ?"

Tôi sững sờ, tròn to mắt trừng trừng nhìn cậu ta. Không nghĩ cậu ta lại có thể phát ngôn câu này, ừ thì nó không có sai, nhưng mà người được tôn là "Tiểu thiên sứ" lại dám thẳng thắn thế này á? Cứ như đây là mặt tối trong tâm hồn cậu ta vậy.

Kiều Nguyệt Ly ôm mèo trong lòng, khí chất phát ra vô cùng sang trọng và quý phái, giống như một vương tử đang ngồi trên ngai vàng cai trị. Tôi có chút khó thở, mắt vẫn không rời khỏi cậu ta, thân thể không dễ cử động. Giọng nói trong trẻo cất lên, giọng của một ca sĩ đúng là không đùa được, chỉ nói không thôi cũng đủ tạo nên sự mê hoặc người nghe

"Theo em đoán, có lẽ sau vụ này công ty Vạn Tinh rất có thể sẽ phong sát chị để thể hiện sự "công bằng", "không khoan nhượng trước sự bất công" hay gì gì đó mà họ DÁM nghĩ ra. Mà chị biết đấy, bị một công ty nổi tiếng như Vạn Tinh phong sát chẳng khác nào bị đuổi khỏi ngành, có thể chị mãi mãi không thể làm diễn viên được nữa. Chi bằng..." Cậu ta ngập ngừng, do dự một chút, rồi quay sang nhìn tôi, nở một nụ cười chói sáng hơn cả thành phố lấp lánh ánh đèn trước mắt "Chị rời bỏ họ rồi sang Hoa Kiều làm việc đi! Hoa Kiều chắc chắn sẽ không để chị chịu ủy khuất!!"

...

Gì???

Ơ cmn tự dưng thấy cũng hợp lý là sao nhở??!

Tôi nghĩ ngợi một chút, lẩm bẩm trong cổ họng "Cũng không phải là không thể..."

"Chị thích là được!"

- -----

Ơ??

Ủa????

Tôi đang đứng trước một tòa nhà to tướng, trông không quá khoa trương nhưng nhìn bề ngoài là đã biết nơi này giàu đến mức nào rồi.

Thế quái nào mà giờ tôi thực sự trở thành người của Hoa Kiều rồi?!

Không nghĩ mọi chuyện lại giải quyết nhanh gọn tới vậy. Vốn dĩ hợp đồng của tôi với Vạn Tinh cũng vừa vặn chấm dứt, tôi bỗng có một suy nghĩ khác thường: Liệu có phải tất cả những chuyện xảy ra trước đây chỉ là trùng hợp, hay đó là kế hoạch vốn đã được đưa ra từ lâu?

Kiều Nguyệt Ly chẳng hề quan tâm tới thắc mắc của tôi chút nào, ngược lại vô cùng phấn khích khi được ở chung công ty với tôi (Hoa Kiều tiếp nhận cả ca sĩ lẫn diễn viên),đến mức cậu ta đã sử dụng mị lực trời phú của mình để lôi kéo tôi chụp selfie cùng rồi đăng lên trang cá nhân:

[Hiii, bất ngờ chưa, tôi được làm việc cùng công ty với thần tượng của mình nè!! Thả vía ở đây cho mọi người cũng được như vậy nha!!]

Vài giây sau, Weibo bùng nổ.

_______________

Tiểu kịch trường:

Ly Ly: *Hào hứng kéo tay Diệu Diệu* Chị, có thể cùng em chụp một tấm không? Thực ra em là fan của chị, em muốn khoe với mọi người!!

Diệu Diệu: *Ngượng chín mặt* À à, vậy, vậy thì cảm ơn cậu, nhưng mà tôi thấy chụp cùng nhau có hơi...

Ly Ly: *Ủy khuất, nước mắt lưng tròng* Em lại làm phiền chị rồi ạ? Thực xin lỗi, chỉ là em rất phấn khích khi được làm việc cùng với thần tượng của mình...

Diệu Diệu: *Tội lỗi đầy mình, muốn ho ra máu, gật đầu lia lịa* Được được được, cậu thích chụp bao nhiêu tấm cũng được!!!

Ly Ly: *Cười tỏa nắng, trông rất hạnh phúc* Thật ạ?? Vậy chị có thể nắm tay em không? Hoặc là xoa đầu em cũng được ạ!

Diệu Diệu: *Giật mình sửng sốt* Cái này có thân mật quá rồi không?!*

Ly Ly: *(Lại) ủy khuất* Chị không thích ạ? Em thấy bình thường mà...

Diệu Diệu: *(Lại) giật mình* Không không, rất đẹp rất đẹp!! *Ngập ngừng* vậy tôi, tôi xoa đầu cậu nha?

Ly Ly: *Cười thiên thần* Vâng, như nào cũng được hết á!!

Và đó là cách mà bức ảnh chụp chung đầu tiên của họ ra đời...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.