Chương trước
Chương sau
[Hu hu hu, tiểu thiên sứ là fan của "Hồ lô không não"* sao??]

*Hồ lô không não: Ý bảo chị nhà body đẹp nhưng thiếu não í ;-;

... Ờ, lúc biết tôi cũng sốc lắm.

[Tiểu thiên sứ, nếu em bị Hoa Diệu ép buộc thì hãy ra tín hiệu SOS đi!!]

... Tôi đâu có làm gì đâu??

[Hoa Diệu ban đầu quyến rũ Trần ca không thành công nên rời Vạn Tinh đến Hoa Kiều để cọ nhiệt với Ly Ly đúng không??]

... Lạy bạn, đầu óc bạn nghĩ được kịch bản gì drama quá vậy??

[Hồ lô không não tránh xa Ly Ly ra!!!]

... Vâng vâng vâng, xin lỗi vì đã khiến bạn nghĩ đến sự vô lý này.

[Tự dưng thấy hai người họ hợp hợp làm sao í]

...?

[Lầu trên là fan não tàn của Hoa Diệu à??]

... Wtf bạn này kiếp trước là con của thần biển hay sao mà suy diễn hề hước quá vậy???

[Fan hay không thì liên quan gì tới lời của tôi?? Tôi chỉ khen trông họ khá hợp thôi mà]

[Tôi cũng thấy hợp, em trai tiểu thiên sứ × chị gái bá đạo ngốc nghếch, cũng đẹp]

...??

[Chẳng lẽ lại đu CP này???]

...????

[Tôi không ship, là họ bắt trói tôi ném lên thuyền!!]

...??????????

[Hoa Diệu cũng có mấy bộ phim nổi tiếng phết mà nhỉ? Khí chất của cô ấy khá giống ảnh hậu Lục Linh Châu]

...?

[ Lầu trên nói tôi mới để ý, đúng là hai người họ trông giống nhau thật, nhất là bộ gì đó mà Hoa Diệu đóng vai thời Trung Hoa Dân quốc ấy, tạo hình của cô ấy nhìn qua còn tưởng Lục Linh Châu tái xuất]

... Là bởi vì tôi là cháu nội bà ấy.

Tôi thở dài đặt điện thoại xuống ghế, xoa xoa thái dương.

Hmmm, nói thế nào nhỉ? Mạng xã hội đúng là thứ đại diện cho con người. Mỗi người sẽ có một quan điểm, người cảm thấy cái này tốt, nhưng người khác sẽ cảm thấy xấu. Chúng ta không quan tâm sự thật là gì, chỉ quan tâm tới thứ có thể thỏa mãn bản thân. Nó không chỉ có hai mặt, mà là nhiều khía cạnh khác nhau, và chẳng mặt nào là tốt mặt nào là xấu cả, vì con người cũng chẳng ai gọi là "tốt" hay "xấu". Tuy nhiên, đối với thời đại mà xã hội chạy với vận tốc ánh sáng thì những thú vui của chúng ta càng ngày càng khó đạt tiêu chuẩn.

Về bản chất, con người đều có lòng tham. Chúng ta ham muốn được đứng trên đỉnh cao danh vọng, có quyền chà đạp người khác xuống dưới mà chính chúng ta có thể không biết rằng mình ham muốn như thế. Đó là lòng tham trá hình, và thứ in sâu trong đầu ta gọi là "đạo đức" không cho phép ta được thể hiện nó ra ngoài mặt. Vì thế, để thỏa mãn lòng tham đó, con người đã phát minh ra thứ gọi là mạng xã hội, cho phép bản thân được ẩn mình đằng sau màn hình để tìm kiếm niềm vui.

Trong vòng tròn mạng xã hội, ta có thể dễ dàng thấy được ai là người có tiếng nói hơn hay một sự kiện đặc biệt hơn sẽ thu hút được sự chú ý của dư luận. Con người thường có xu hướng hùa theo dư luận, bất kể đó là việc gì, dù chúng ta ban đầu nhìn sự việc bằng một cái nhìn khác thì khi nhìn vào bình luận, mọi người nêu lên quan điểm giống hệt nhau thì ta sẽ dễ dàng gạt bỏ góc nhìn ban đầu của mình để đi theo tiếng nói chung của mọi người, và rất rất ít người dám đứng lên để nêu lên một quan điểm khác. Bởi vì chúng ta vẫn mang trong mình mặc cảm sợ hãi bị bỏ rơi, dù đã ẩn mình đằng sau tài khoản mạng xã hội.

Hiệu ứng domino.**

** Là một phản ứng chuỗi xảy ra khi một thay đổi nhỏ tại điểm gốc của hệ có thể gây ra những thay đổi tương tự tại các điểm lân cận, từ đó lan tỏa ra các điểm xa hơn và tạo ra một chuỗi thay đổi tuyến tính. Ở đây có thể hiểu là một người bình luận nêu ý kiến (quân domino đầu tiên bị đổ) kéo theo những người khác cùng có ý kiến giống vậy (các quân tiếp theo bị quân domino đầu tiên làm cho đổ xuống theo thứ tự quân trước làm đổ quân sau).

Trong trường hợp của tôi cũng không ngoại lệ. Bạn xem, ban đầu khi thấy bức ảnh chụp chung của tôi và Kiều Nguyệt Ly cùng dòng cap của cậu ấy, phản ứng đầu tiên của mọi người, đặc biệt là fans của cậu ta đều là sỉ nhục tôi, đổ lỗi cho tôi là quyến rũ thần tượng của họ, nhưng sau đó có người nói rằng cô ấy (hoặc anh ấy) cảm thấy chúng tôi rất hợp, và rồi có vài người khác lại đồng ý với người đó, rồi mọi chuyện lại đi theo hướng khác, nói về tài năng của tôi và nhắc tới bà tôi. Họ là quân domino đầu tiên.

Một ví dụ khác, trong scandal giữa tôi với ba người kia, Trần Kiến Công đã ẩn ý nói rằng tôi là kẻ vô liêm sỉ khi chen chân vào giữa bọn họ, dư luận đã ngay lập tức tin cậu ta và quay sang bạo lực tôi, trong khi fans của tôi đã cố giải thích và đưa ra bằng chứng chứng minh rằng chính anh ta cũng đã chấp nhận tôi thì lại bị những người khác cho là fans não tàn, bất chấp mọi thứ để bảo vệ thần tượng của mình. Bởi vì fans của tôi, họ không có tiếng nói.

Có lẽ là do tôi đã nắm được những kiến thức này nên những bình luận trên mạng không quá ảnh hưởng đến tôi, và càng không thể khiến tôi suy sụp được. Bất quá, hôm trước uống rượu là do tôi sợ hãi sẽ mất đi công việc của mình. Tôi không sợ tai tiếng, tôi chỉ sợ sẽ để vuột mất ước mơ diễn viên của mình. Ước mơ cả đời của tôi lại dựa vào thứ mà tôi không quan tâm nhất để phát triển, cho nên tôi bắt buộc phải quan tâm tới nó, nghe thật nực cười nhưng tôi lại chẳng cười được.

Tôi mệt mỏi đứng dậy, đi tới khu vực hút thuốc.

Bất ngờ chưa, gặp ai không gặp gặp ngay phải thằng cha Dịch Sinh đang kẹp điếu thuốc trên tay và lướt điện thoại. Gương mặt thì cũng đẹp mê hồn mà tính thì tệ hơn cả ch.ó. Anh ta ngước mắt lên nhìn tôi, hơi nhăn mũi lại và săm soi xem trên người tôi có lông mèo hay không. Tôi cười lạnh một tiếng, khoanh tay rồi bước tới chỗ đối diện anh ta, vừa hay không quá gần mà cũng chẳng quá xa

"Tôi gửi Mận Tử sang chỗ anh trai từ hôm qua rồi, quần áo cũng là đồ mới, không phải lo."

Dịch Sinh nhắm mắt lại ra vẻ không quan tâm, đưa điếu thuốc lên miệng

"Không nghĩ cô Hoa đây cũng hút thuốc đấy."

"Ít hút thôi, cả năm nay tôi chưa động đến điếu nào cả, hôm nay hơi mệt nên muốn nạp một chút nicotine thôi."

"Ồ, Chunghwa*** cơ à?"

*** Chunghwa: Một loại thuốc lá cao cấp của Trung Quốc.

"Chứ sao? Chẳng lẽ đến điếu thuốc tôi còn phải tiết kiệm? Hút thì phải hút cho đã chứ."

Tôi rút ra một điếu thuốc, tìm bật lửa trong túi áo. Không may là bật lửa đã hết gas rồi, mà tôi lại để cái khác ở trong túi xách trong văn phòng. Mặc dù rất không muốn mượn tên khó ưa kia nhưng hết cách rồi, tôi nhìn chằm chằm Dịch Sinh, hạ giọng hỏi

"Cái đó... cho tôi mượn bật lửa được không?"

Dịch Sinh dừng tay lướt điện thoại, nhướng mày đối mắt với tôi. Hắn rất bình thản rút ra một chiếc bật lửa trong túi quần rồi ném cho tôi.

"Ít hút thì đừng hút nữa, chẳng làm cô đẹp hơn đâu."

"Vâng vâng."

Nghe thì có vẻ đểu thật đấy nhưng không hiểu sao tôi lại cảm thấy hình như... Dịch Sinh quan tâm tôi? Vì đúng là hút thuốc chẳng tốt đẹp gì mà. Thôi kệ, tôi cũng chẳng quan tâm.

Tôi lướt Weibo một lúc lâu, bình luận càng đọc càng thấy hỗn loạn nên tôi không xem nữa, định dập tắt điếu thuốc rồi ra ngoài. Đột nhiên Dịch Sinh hắng giọng, điếu thuốc vừa rồi đã hết, anh ta lại chuẩn bị hút thêm điếu nữa

"Mấy bình luận trên mạng... chúng tôi sẽ cố làm chúng ít ảnh hưởng đến cô nhất."

Ồ, gì đây? Tên thô lỗ đầy thù hận với tôi đang an ủi tôi sao?

Tôi nhếch miệng nhìn thẳng vào anh ta, thở ra một làn khói khiêu khích

"Dịch tiên sinh đang muốn an ủi tôi ạ?"

Dịch Sinh nhíu mày không hài lòng nhưng cũng không to tiếng

"Tôi không thích cô không có nghĩa là tôi ghét cô, huống hồ chúng ta lại còn cùng công ty. Hơn nữa, dù sao thì bây giờ tôi cũng là quản lý của cô rồi, giúp đỡ cô là trách nhiệm công việc của tôi."

"Vậy thì tôi phải cảm ơn Dịch tiên sinh rồi." Tôi hút tiếp "Vất vả quá, làm quản lý của Kiều Nguyệt Ly hẳn đã khiến anh rất mệt rồi, bây giờ lại còn kẻ ăn bám là tôi nữa."

"Không phải..."

"Vâng?"

Dịch Sinh có vẻ bối rối, anh ta gãi đầu gãi tai một lúc rồi mới nói

"Cô không phải ăn bám, đừng tự hạ thấp giá trị của bản thân như vậy."

"Ồ, vậy trong mắt anh, tôi như thế nào?" Không nghĩ Dịch Sinh lại nghiêm túc như thế, ngược lại càng làm tôi muốn trêu chọc hơn.

Anh ta lại càng lúng túng thêm, hai tai đã ửng đỏ một chút. Aiya không ngờ đồ thô lỗ lớn tuổi nhà anh còn biết ngại cơ đấy, hắc hắc hắc hắc ~

Nhưng mà đúng lúc tôi định chọc tiếp thì Dịch Sinh bỗng hít hơi (ho sặc sụa một lúc vì hít phải khói thuốc, đúng là đồ đ.iên) nghiêm mặt đối diện với tôi

"Một diễn viên tài năng hiếm có, một viên kim cương chưa được mài giũa cẩn thận nhưng vẫn rất tỏa sáng. Vì thế, tôi sẽ cố gắng hết sức để biến cô thành viên kim cương có giá nhất trong cái giới này, không ai có thể theo kịp."

...?

Tôi đơ luôn.

Sao tự dưng anh nghiêm túc vờ lờ vậy, làm tôi ng.u người luôn rồi này. Chắc bây giờ trông tôi giống con gấu trúc meme¹ trên mạng lắm.

Hình như Dịch Sinh cũng phát hiện mình hơi quá nghiêm túc rồi, anh ta ngượng chín mặt, quay đầu ra ngoài cửa.

Đúng lúc đó, cánh cửa mở ra, Kiều Nguyệt Ly bước vào.

Cậu ta nhìn thấy biểu cảm ngáo ngơ của tôi và gương mặt đỏ ửng của Dịch Sinh liền sững sờ một chút, nhưng mà rất nhanh đã bình tĩnh lại, mỉm cười với Dịch Sinh

"Anh Dịch, em tìm anh mãi. May quá, có cả chị Diệu Diệu ở đây nữa, chúng ta bàn bạc một chút về vai diễn của chị được không?"

Tôi lúng túng như bị bắt gian, nửa ngày trời mới dập tắt được điếu thuốc, vội chạy theo bọn họ ra ngoài.

Chúng tôi cùng lên phòng làm việc, vừa ngồi xuống ghế, Kiều Nguyệt Ly đã mỉm cười ngọt ngào như mật ong, tay đung đưa chiếc điện thoại

"Em vừa nói chuyện với đạo diễn Lý rồi, ông ấy nói tuyệt đối sẽ không thay vai nữ chính Thời Vy của chị đâu, chị cứ yên tâm."

Tôi sững người một lúc, sau đó, sự xúc động tràn ngập như thủy triều tràn tim tôi. Tôi vội bật dậy, cúi đầu cảm ơn cậu ấy.

"Cảm ơn cậu Kiều Nguyệt Ly!! Tôi thực sự rất biết ơn cậu!!"

Kiều Nguyệt Ly giật mình, cả cậu và Dịch Sinh đều đứng dậy đỡ tôi

"Chị, đừng cúi đầu như vậy! Không có gì to tát đâu!"

"Phải, phải đó! Chỉ là Kiều Nguyệt Ly vô tình quen biết ông ấy thôi mà, cô đừng câu nệ như vậy!"

"Nhưng mà---" Tôi vẫn cúi đầu cảm tạ "Nhờ cậu ấy mà con đường diễn xuất của tôi mới có thể tiếp tục, tôi thực sự sẽ rất khó xử nếu không có vai diễn này. Sau khi rời Vạn Tinh, tôi biết là họ không thể kiểm soát tôi như trước được nữa nhưng những scandal kia vẫn ảnh hưởng tới tôi, tôi đã nghĩ mình có thể sẽ phải nghỉ một thời gian rất lâu, may mà... may mà nhờ cậu, tôi mới được tự do và được tiếp tục diễn một lần nữa, tôi thực sự rất cảm động! Cảm ơn cậu vì đã giúp tôi, Kiều Nguyệt Ly."

...

Phì!

Một tiếng cười bật ra, tôi ngẩng đầu lên nhìn. Kiều Nguyệt Ly phì cười cũng rất đẹp, răng nanh nhỏ lộ ra rất dễ thương, tiếng cười trong vắt vang lên làm tôi liên tưởng đến thủy tinh.

Cậu ta không ngại ngần gì, đưa tay xoa đầu tôi, vừa cười vừa nói

"Thực ra là em nợ chị, đây là việc em nên làm mà. Hơn nữa, em có nghe qua nội dung bộ phim rồi, thực sự rất hay, rất hợp với chị, vì thế em rất mong chờ được thấy chị xuất hiện với vai diễn ấy."

Nợ tôi? Ý cậu ấy là sao?

"Được rồi đấy Hoa Diệu, cô định cúi mãi như thế à?"

Dịch Sinh cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi, kéo tôi đứng dậy. Trông anh ta có vẻ không vui lắm, cơ mà hu ce? (who's care?)

"Từ giờ chị phải cố gắng nhé, chị Đình Đình và anh Giang cũng giành được vai nữ phụ và nam phụ của bộ đó rồi. Nếu chị bị bắt nạt thì phải nói cho em đấy!"

"Ừm, chị nhất định sẽ cho bọn họ thấy: Hoa Diệu đây không có dễ bắt nạt đâu!!"

Ồ, ồ ồ ồ, ồ ồ ồ ồ ồ ồ, khí thế của tôi đang hừng hực cháy như ngọn lửa Olympic rồi đây này, được lắm! Giang Trục Lưu và Triệu Hâm Đình tự mình dâng tới cửa à, đợi đó, tôi nhất định sẽ cho mấy người thấy tôi tỏa sáng đến mức nào!!

"Được rồi" Dịch Sinh nhìn đồng hồ trên tay "Không còn sớm nữa, để tôi đưa cô về---- ---oái!!!"

Dịch Sinh đập chân vào bàn, vô tình nhảy lên rồi mất đà và ngã. Nhưng mà anh ta còn cố vươn tay ra tìm điểm tựa, và rồi...

Bắt trúng ng.ực tôi.

- --?!

...

Căn phòng chìm vào sự yên lặng ch.ết chóc, ngay cả tiếng máy sưởi cũng có thể nghe thấy rõ mồn một.

Dịch Sinh há miệng trợn mắt, mặt dần dần đỏ lựng như đổ cả bịch máu lên mặt.

Kiều Nguyệt Ly cũng shock đến ch.ết điếng, mặt hết trắng lại xanh.

Tôi run rẩy cả người, bừng bừng bốc lên cơn giận

"Dịch --- Dịch Sinh, anh... còn định sờ đến bao giờ hả?!!!"

Dịch Sinh bừng tỉnh, vội vàng đứng dậy, cả người đỏ bừng như trái cà chua, lắp bắp cả nửa ngày mới nói ra được

"Xin, xin lỗi, tôi không, không cố ý!!"

"Đương nhiên là anh không cố ý rồi, anh mà cố ý thì tôi dám chắc sẽ kiện anh ngồi tù mọt gông luôn đấy!!! Đừng có theo tôi, tôi tự biết bắt taxi!!"

Nói xong một tràng tôi liền chạy đi.

Ôi mẹ ơi, ôi mẹ ơi!!!!!!!!

Lần đầu bị người khác chạm vào, hơn nữa đối phương còn là Dịch Sinh!!! Đến cả Giang Trục Lưu hẹn hò với tôi 6 năm còn chưa được đãi ngộ tốt như vậy đâu!!

Tôi chạy trối ch.ết vào thang máy, nhìn vào gương. Ôi bà nội con ơi, đây là quả cà chua biết đi chứ con người gì chứ!!!

Kyaaaaaaaaa, Dịch Sinh là đồ b.iến thái đáng ghét!!!




Tiểu kịch trường:

Dịch Sinh: *Đơ, cả người đỏ bừng, tay vẫn vươn ra không trung* *Suy nghĩ* Nhìn không cũng biết ngực cô ấy khủng tới mức nào, thì ra... cũng... quá bự với mềm rồi... Á, mình đang nghĩ cái gì vậy?!! Cái này chính là quấy rối, là quấy rối đó!!! Aaaaaaaaaaaaaa, Dịch Sinh ơi Dịch Sinh, mày, thì ra mày là đồ b.iến thái như vậy, sao mày lại như thế hả?!!! Không, mày là Dịch Sinh, là "ác quỷ tư bản" của Hoa Kiều cơ mà!!!

Kiều Nguyệt Ly: *Ánh mắt hình viên đạn, tỏa ra sát khí với Dịch Sinh* *Suy nghĩ* Tên... khốn... kiếp!!!!!!! Sao anh dám làm thế với Diệu Diệuuuuuuu!!!

... Vì chuyện xảy ra ngày hôm nay, Dịch Sinh của sau này đã rất vất vả khi "hầu hạ" Kiều Nguyệt Ly.

~ Xin lỗi Dịch Sinh, nhưng không sao hết, chúng tôi biết anh là người tốt mà. ~
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.