Nhỏ tỉnh dậy vùng mình. Chàng thấy vậy ôm nhỏ lại ngay lập tức.
-"Em bị làm sao vậy?"
-"Không...không..."-Nhỏ lắc đầu. Ác mộng của một năm trước kéo đến.-"Đừng đánh tôi."
Chàng vuốt tóc nhỏ,xiết chặt trong lòng.
-"Ừ...ừ...không ai đánh em cả."
Nhỏ nghe chàng nói có phần yên tâm hơn. Thở nhẹ nhàng ôm lấy chàng.
-"Cậu là ai? Sao cậu lại tốt với tôi quá vậy?"
Chàng thắt lại khi nghe thấy nhỏ hỏi mình. Tại sao lại không nhớ Phùng Gia Bảo này cơ chứ? Có phải do anh quá tàn nhẫn nên em ghét bỏ mà quên anh không.
Chàng lau nước mắt trên má nhỏ.
-"Anh là chồng em. Là Phùng Gia Bảo."
Nhỏ cong môi nhìn chàng. Chồng mình sao? Phùng Gia Bảo?
-"Ừ."-Nhỏ ừ đại cho qua.-"Em đói...mình đi ăn đi."
Chàng nở nụ cười tươi nắm lấy tay nhỏ kéo đi. Nhỏ mới đấy đã hoản loạn lại,nắm chặt tay chàng.
-"Nhưng...anh là ai?"
Chàng thở dài lắc đầu nhìn nhỏ.
-"Gọi anh là chồng. Không cần biết,được chưa?"
Nhỏ khờ dại gật đầu rồi đi theo chàng.
Chàng dắt nhỏ đến nơi ăn uống. Nhỏ đứng đấy nhìn quanh thấy nhiều người đi qua lại làm mình nhứt cả đầu.
-"Chồng nè...sao ở đây đông quá vậy?"-Nhỏ ôm lấy cánh tay chàng.
-"À...thì nơi này là nơi ăn uống mà."-Chàng ôm lấy nhỏ đi qua mấy người kia.
Chưa kịp đi nhanh thì nhỏ bắt phải người ăn mặc xộc xệch đi nhanh có vẻ hấp hối. Khuôn mặt người ấy vừa hiện lên là nhỏ tròn mắt nắm lấy cánh tay chàng kéo đi theo người đấy.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-moi-la-con-trai/1901465/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.