Nhỏ gỡ hết mọi thứ ra khỏi mình. Nơi này là nơi nào? Tôi là ai?
Mọi người ngừng thở không dám quay lại bên phía nhỏ. Có ai đó đã ngồi dậy. Là thật hay là mơ?
Chàng làm rơi lon bia quay sang thấy nhỏ ôm đầu đứng đấy. Cứ như một phép mau hư cấu. Một năm nằm ở đấy không tiếng động gì mà bây giờ,một phút thức tỉnh dậy làm mọi người không tin nổi.
-"Phong."-Chàng chạy đến ôm lấy nhỏ.
Nhỏ tròn mắt nhìn người con trai trước mắt đang làm gì. Mình quen cậu ta sao?
Nhỏ đẩy chàng ra nhanh chóng đi đến tìm hình bóng ai đó. Chàng giật mình quay sang nắm lấy tay nhỏ.
-"Em bị làm sao thế?"
Nhỏ sợ hãi vùng tay ra khỏi chàng.
-"Nhật,Thuỵ?"
Mọi người cười rạng lên. Nhỏ nhớ lại rồi,nhớ hai người bọn đó rồi.
-"Chị đã nhớ lại tất cả."-Cô chạy đến ôm lấy nhỏ.
Nhỏ đẩy cô ra xa,lắc đầu lia lịa.
-"Mấy người là ai?"
Câu hỏi làm lòng người ta đau buồn khó chịu. Tại sao lại như thế?
-"Thế này là thế nào?"-Gã không hiểu cái con mẹ gì hết hỏi ngay.
-"Ai là Thuỵ và Nhật vậy?"-Nhỏ nhìn xung quanh.
Em chạy đến nắm lấy bả vai nhìn thẳng nhỏ.
-"Chị không nhớ gì sao?"
Nhỏ rưng rưng lắc đầu nhìn em.
-"Tôi là ai? Tại sao tôi lại không nhớ gì cả?"-Nhỏ ôm đầu lắc lia lịa khóc lên.-"Khi mới tỉnh dậy tôi chỉ nhớ hai cái tên. Hoàng Minh Thuỵ và Lam Minh Nhật thôi. Trong giấc mơ tôi đã thấy hai người ấy,nhưng khuôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-moi-la-con-trai/1901464/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.