Nàng bịt miệng không cho tiếng khóc lớn lên. Thái Mỹ Hoà làm nàng đau lòng quá. Hoàng Minh Long nằm đấy im lặng là con tim của sự yêu thương chính đứa em đã từng ghét bỏ mình kia. Chị phải làm sao đây?
Anh đứng cạnh,đặt tay lên vai nàng an ủi.
-"Sẽ có người hợp."
Nàng cuối cùng cũng không nhịn được bật khóc lên làm mọi người tăng thêm phần đau buồn.
Hai căn phòng trước mặt làm mọi người u buồn.
Nó ngồi trong phòng nhóc. Chị sẽ ngồi đây đợi em tỉnh dậy mắng chị là đồ ngốc rồi cho em thổ lộ lại với chị. Mặc dù là loạn luân nhưng chị rất vui vì em đã rất thích chị.
Nó nắm lấy tay nhóc im lặng đưa mắt nhìn hai hàng mi của nhóc với máy oxi kia. Thật đáng ghét,dám để chị mày chờ.
Gã đứng ngoài cửa nhìn vào nó. Giá như mình là người nằm đó. Như vậy sẽ được Lam Minh Nhật quan tâm thật lòng một lần. Chỉ một lần được Lam Minh Nhật ngôi cạnh ân cần chăm sóc nhau 7 năm về trước thôi,gã cũng mãn nguyện rồi.
Y tá chạy đến với vẻ hấp hối.
-"Xin hỏi ai là Hoàng Minh Thuỵ ạ?"
Nàng nghe tên đứng dậy nhìn y tá.
-"Là cháu."
Y tá nở nụ cười với nàng.
-"Cô vừa kiểm tra lại. Con là người hợp với mẫu gan của Hoàng Minh Long."
Như được trời thương. Mọi người ai cũng nở nụ cười trên môi xen lẫn hai hàng nước mắt.
Thái Mỹ Hoà và Lam Minh Nhật nghe tin vui mừng khôn xiết chắp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-moi-la-con-trai/1901450/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.