Chương trước
Chương sau
Ngày hôm sau, tiết trời ấm áp. Những cơn gió không còn mang cái lạnh cắt da cắt thịt, đổi lại vô cùng dịu dàng.

Trương Tuệ Mẫn trở mình, đôi mắt lim dim còn vương giấc ngủ chợt giật mình phát hiện ra Điềm Y Hoàng đã tỉnh dậy chăm chú nhìn cô từ lúc nào.

Thấy phản ứng của cô, Điềm Y Hoàng khẽ cong môi. Anh nhốm dậy, đặt cằm lên rãnh ngực cô làm nũng:

"Bảo bối, làm một trận nữa!"

Trương Tuệ Mẫn thẳng tay đẩy đầu anh ra, quay sang tiếp tục cuộn tròn trong chăn:

"Đừng có mới sáng sớm đã động dục!"

Điềm Y Hoàng không buông tha, tìm đủ mọi cách rút vào trong lòng cô:

"Giữa trưa rồi, em còn định nướng tới bao giờ?"

Anh đưa tay xuống mông cô nhóc, vỗ vỗ:

"Không muốn xem ông đây mặc quần bơi à?"

Thấy Trương Tuệ Mẫn vẫn nhắm mắt không có phản ứng, Điềm Y Hoàng đanh mặt:

"Đếm đến 5 không dậy không mặc nữa!"

Cứ tưởng Trương Tuệ Mẫn sẽ bật dậy ngay lập tức. Nào ngờ cô nàng vẫn nằm im bất động, hơi thở nhẹ nhàng, dường như đã ngủ rất say.

Điềm Y Hoàng buồn chán nhìn cô, trong đầu chợt nảy ra một ý đồ. Lập tức, anh lật người Trương Tuệ Mẫn lại, đâm đầu điên cuồng dụi vào bụng cô.

Ngày Trương Tuệ Mẫn còn bé, anh cũng thường hay đùa giỡn với cô như vậy, tóc anh mềm mại chọc vào da thịt làm cô nhột đến phát khóc. Trò này đến giờ vẫn có hiệu quả. Trương Tuệ Mẫn không khỏi la hét ầm ĩ, giãy dụa muốn tránh khỏi cái đầu của tên chết bầm kia. Ngặt nổi cả người và hai tay cô đều bị Điềm Y Hoàng giữ chặt, không cách nào thoát được.

Khoảnh khắc đó, trong tâm thức cô chợt dâng lên một nỗi hoài niệm, có phần ám ảnh. Nhưng điều này rất nhanh bị gạt qua.

Cô ứa nước mắt, dở khóc dở cười:

"Dừng lại! Dừng lại! Nhột chết mất!"

Động tác của Điềm Y Hoàng rốt cuộc cũng ngừng lại, anh cười xấu xa hôn lên bụng Trương Tuệ Mẫn. Thành công dụ dỗ cô hợp tác cùng anh làm thêm vài hiệp từ giường đến nhà tắm.

Hôm nay, Điềm Y Hoàng đặc biệt nghỉ làm, ở nhà dạy bơi cho Trương Tuệ Mẫn.

Trên tầng thượng của biệt thự là một hồ bơi với rất nhiều cây cảnh trang trí cạnh cửa sổ sát đất, tạo cảm giác trong lành thoáng khí.

Trương Tuệ Mẫn thích nhất nơi này ở Điềm gia. Nhưng sau sự cố ngã hồ bơi trước đó thì có hơi rén rồi. Lúc đặt chân đến đây cô chỉ dám ngồi một cục ở ghế bành mây, nuốt nước bọt nhìn bể bơi.

Điềm Y Hoàng từ phòng thay đồ bước ra. Cơ thể phong trần chỉ mặc duy nhất chiếc quần bơi ôm sát dáng lửng.

Quần có màu đen càng làm nổi bật làn da lúa mạch, khỏe khoăn của anh. Từng cơ bắp cường tráng trên cơ thể vì thế hiện ra rõ rệt.

Lúc gần gũi trên giường, Trương Tuệ Mẫn hầu như không có thời gian lẫn tâm tình để ý tới đường nét cơ thể của người đàn ông này. Bấy giờ mới có dịp ngắm thật kĩ, má và hai vành tai không khỏi đỏ ửng lên.



Cần cổ, xương quai xanh, bả vai, khuôn ngực, múi bụng... Đều...

Đều quá gợi cảm rồi!

Có điều... Tầm mắt Trương Tuệ Mẫn từ từ di chuyển xuống.

Anh từng bước tiến tới chỗ cô, bước đi vững vàng như một chiến binh. Ý cười nhàn nhạt hiện trên khóe môi:

"Sao nào?"

Trương Tuệ Mẫn tròn mắt nhìn quần bơi của anh, chân mày nhíu lại bất mãn.

Không đúng! Không hề giống tưởng tượng của cô. Quần bơi này quá dài, ống quần gì mà dài đến gần đầu gối.

Chẳng những che đi hết những bắp thịt chắc nịch trên đùi anh, còn có giấu nhẹm đi vẻ quyến rũ của mông người đàn ông này.

Trong tưởng tượng của Trương Tuệ Mẫn, quần bơi anh mặc phải ngắn ngang đùi hoặc... Ngắn hơn chút nữa càng tốt!

Cô bĩu môi, trên trán viết rõ chữ "không hề hài lòng":

"Vô vị!"

Điềm Y Hoàng giả điếc, bất ngờ kéo Trương Tuệ Mẫn ngồi dậy, đem thân thế mềm mại dán sát vào người.

Hôm nay, Trương Tuệ Mẫn cũng mặc đồ bơi do anh đặt tới. Là kiểu đồ bơi tối màu, dành cho mùa đông, áo ngắn tay dài kèm quần váy. Thoạt nhìn giống trang phục bình thường, độ gợi cảm như có như không.

"Biểu cảm chán ngắt!" Anh ôm cô, đung đưa qua lại như dỗ trẻ con.

Điềm Y Hoàng chọn cho cô đầm ngủ táo bạo bao nhiêu thì đồ bơi lại hoàn toàn trái ngược. Trương Tuệ Mẫn không nghĩ Điềm Y Hoàng đối với đồ bơi lại bảo thủ như vậy. Nhất là quần bơi của anh, thất vọng không muốn nói.

Cô đẩy anh ra, phồng má bĩu môi nhìn chỗ khác:

"Lạnh muốn chết, không bơi nữa!"

Điềm Y Hoàng cầm lấy điều khiển điều hòa:

"Vậy nâng thêm mấy độ! Em khởi động đi rồi hằng xuống hồ bơi!'

Trương Tuệ Mẫn lắc đầu nguầy nguậy:

"Ngay từ đầu là tôi đã không muốn bơi rồi. Tại chú ép ấy chứ!"

Hai người nói qua nói lại, Điềm Y Hoàng hết hăm dọa đến dỗ ngọt Trương Tuệ Mẫn nhưng cô vẫn sống chết không chịu học bơi.

Mà Trương Tuệ Mẫn không khởi động, anh cũng không thể để cô như vậy xuống hồ bơi được, chỉ đành thở dài bơi lội một mình.

Trương Tuệ Mẫn ngồi trên miệng hồ, ngâm chân trong làn nước xanh biếc. Nước hồ vậy mà rất ấm, mang theo hương vị của cây cảnh xung quanh, ít bị nồng mùi.

Cô chăm chú quan sát cách Điềm Y Hoàng bơi. Anh bơi được rất nhiều kiểu, từng động tác dứt khoát, mạnh mẽ.



Thân thể cao lớn như hùng hồn đánh vật với dòng nước. Dù là đang bơi thì anh vẫn toát lên một loại khí chất khiến người ta phải dè chừng. Trương Tuệ Mẫn thầm liên tưởng anh tới quái vật thủy ngư, tự nhiên có chút rùng mình.

Điềm Y Hoàng bơi tới chỗ Trương Tuệ Mẫn, nửa người vùng dậy khỏi mặt nước, hai cánh tay rắn chắc khoác lên đùi cô.

Anh tháo kính bơi, giải phóng ánh mắt thâm sâu ngước nhìn gương mặt của cô gái nhỏ trên miệng hồ.

Trong ánh nắng nhàn nhạt ngoài, đồng tử đen láy của anh như nhuốm màu cà phê.

"Có phao bơi đấy!" Điềm Y Hoàng nói đoạn nhịp nhịp ngón tay trên đùi cô.

Trong mắt Trương Tuệ Mẫn lập tức lóe lên một tia sáng:

"Đâu cơ, tôi mượn!"

"Ở đây!"

Dứt câu, Điềm Y Hoàng bất ngờ ôm lấy cô đem xuống hồ bơi.

Hồ bơi này cũng không sâu lắm, mực nước ghiêng với độ dốc từ 1m6 đến 2m. Trương Tuệ Mẫn đang ngồi ở khu vực 1m6, cô bị anh ôm xuống nước rồi lượn qua chỗ sâu 1m7.

Trương Tuệ Mẫn làm gì cao nổi đến tầm này. Cô sống chết bám chặt cổ anh, chỉ sợ lỏng tay một cái liền uống nước hồ bơi chết tươi. Tá hỏa đến mức giọng nói cũng trở nên lắp bắp:

"Chú... Chú... Đưa tôi lên! Tôi không bơi!" Tổ tiên cô cũng chẳng biết được phao bơi mà anh nói lại chính là anh.

Nhưng cái phao bơi sống này thật ra cũng không hề kém chất lượng. Rất nhiệt tình giữ chặt eo cô, còn sở hữu chiều cao đặc biệt vượt trội, đảm bảo không dưới 1m9.

Trương Tuệ Mẫn đột nhiên nghĩ tới khả năng bị anh hành hung, đánh đập, nhỏ con như cô thì đấu lại anh bằng niềm tin.

Không biết vì suy nghĩ đó hay do đột nhiên nhảy xuống hồ bơi mà sống lưng cô cảm thấy lạnh người, da gà da vịt nổi cả lên.

Điềm Y Hoàng vẫn ôm cô đi lòng vòng dưới nước, như là đang trêu đùa:

"Tôi nghĩ em thực ra rất thích bơi." Ánh mắt của cô vừa rồi đều không ngừng dán trên người anh, quan sát từng nhất cử nhất động của anh.

Trương Tuệ Mẫn còn chưa kịp lắc đầu, Điềm Y Hoàng đã nói tiếp:

"Nếu bây giờ tôi thả em ra..."

"Đừng!" Cô vội ôm chặt lấy anh hơn, thiếu điều muốn nhảy lên đầu anh tránh nước: "Xin chú đó! Đưa tôi lên bờ đi!"

Cô suýt bị chết đuối ở cái hồ bơi này một lần rồi. Từ đó sinh ra tâm lý cực kỳ ám ảnh. Trương Tuệ Mẫn lại không muốn có lần thứ hai như vậy xảy đến với mình. Chí ít, cô còn rất yêu đời. Ngoại trừ việc gặp phải tên đàn ông khốn nạn, ác ma như anh thì mọi thứ đều rất ổn.

Điềm Y Hoàng vốn định dọa Trương Tuệ Mẫn một chút cho vui nhưng giọng nói cô nhóc mềm nhũn, khi thốt ra giống như làm nũng khiến trái tim anh tan chảy. Bầu má mềm mại, thấm hơi nước mát lạnh áp bên cổ càng làm anh yêu thích không thôi.

Vật nhỏ cưng chiều còn không hết, làm sao anh nỡ dọa cô đây.

Điềm Y Hoàng nghiêng mặt hôn lên má cô:

"Được!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.