Chương trước
Chương sau
Đúng lúc, Điềm Y Hoàng trở về, vừa vặn chứng kiến cảnh cô nhóc ném váy ngủ vào tủ hét ầm lên.

Trương Tuệ Mẫn và chị giúp việc thấy có bóng người ngoài cửa đồng thời quay lại nhìn. Mắt thấy Điềm Y Hoàng một thân cao lớn đứng ở đó, sắc mặt sa sầm.

Chị giúp việc vừa run sợ vừa biết điều thối lui, còn tự giác đóng cửa phòng lại.

Trương Tuệ Mẫn vươn tay, thiếu điều hấp hối lăn ra đất kêu lên: "Chị gái, đừng bỏ em!"

Điềm Y Hoàng từng bước tiến về phía cô. Tà khí trên người lạnh lẽo như hung thần bủa vây lấy cơ thể nhỏ nhắn, khiến cô không tự chủ mà run lên.

"Sao em nỡ ném cái đầm kia?"

Cô liếm môi, thận trọng lùi lại:

"Không mặc được! Vả lại tôi ném vào tủ, có vứt thùng rác đâu!"

Điềm Y Hoàng dừng lại trước tủ quần áo âm tường, cầm cái váy lên nhìn một lượt, lại liếc sang cô:

"Đầm hai dây, mát mẻ thoải mái, có gì không mặc được?"

Trương Tuệ Mẫn lần này là tức đến đỏ mặt. Đạo lý rốt cuộc cũng bị người đàn ông này bẻ cong để dưới mông ngồi lấp đi rồi. Hiện tại là mùa đông, muốn mua áo bông mặc ngủ còn không kịp. Anh ta ỷ có điều hòa bắt cô mặc cái thứ đầm ngủ gợi cảm này là có ý gì!

"Chú mặc được thì tự mặc đi!"

Cô mặc kệ anh, xách quần mau chóng bỏ chạy khỏi phòng. Nhưng tay vừa định mở cửa đã bị giọng phía sau làm cho bất động:

"Mẹ em hiện tại làm việc cho tôi. Nếu con gái bà ấy không ngoan ngoãn thế này, tôi có nên..."

Aizzz chết tiệt! Trương Tuệ Mẫn hùng hổ giơ nắm đấm về phía anh:

"Cái lão già biến thái này! Chú sao có thể vô sỉ như vậy hả?"

Cô bực bội dậm chân. Không nhịn được lao tới điên cuồng đấm vào ngực anh.

Điềm Y Hoàng như được gãi ngứa, khóe miệng vui vẻ nhếch lên, đem đầm ngủ ren trùm lên đầu cô:

"Cháu gái ngoan nói ít hiểu nhiều! Tối nay ngoan ngoãn mặc cái này cho chú cháu xem!"

Trương Tuệ Mẫn thường ngày một tiếng gọi chú, nửa tiếng cũng chú là thế. Nhưng đến khi Điềm Y Hoàng thật sự nhận là chú thì cô lại cảm thấy sởn gai ốc.

Cô nâng tầm mắt nhìn nụ cười không đứng đắn của anh, hận không muốn nói.

Tối đó, Điềm Y Hoàng xử lý văn kiện xong rất sớm. Vui vẻ trở về phòng, dáng vẻ lười biếng ở trên giường chờ cô thay đồ ngủ trong phòng tắm.

Trương Tuệ Mẫn cầm cái đầm ngủ ren đứng trước gương. Nửa ngày sau mới từ phòng tắm chậm chạp bước ra, khom người ôm ngực bước đi như kẻ trộm.

Trái lại, Điềm Y Hoàng vừa thấy cô, ánh mắt thâm sâu dường như lóe sáng lên, gắt gao dán chặt trên người

Trương Tuệ Mẫn.

Thân thể cô mềm mại trắng nõn, chiếc đầm ren nhạt màu vừa ngắn vừa mỏng kia không cách nào giấu đi được những đường cong đẹp đẽ của cô. Nổi bật là vùng cổ phóng khoáng cùng khung xương quai xanh mê đắm. Khiến đàn ông cồn cào hơn chính là cặp đùi trắng nuột không tì vết. Khi cô bước đi, dáng vẻ ngại ngùng, e ấp, đáng yêu động lòng người.



Nhưng có một chuyện không ngoài dự tính của anh.

Ánh mắt nóng bỏng của Điềm Y Hoàng nhanh chóng bị dập tắt. Anh ngoắc cô lại. Trương Tuệ Mẫn nghe theo ren rén ngồi xuống bên mép giường.

Điềm Y Hoàng chậc lưỡi một tiếng, vươn tay kéo cô vào lòng.

Cô giật mình hét lên. Lúc ngã vào lòng anh, đầm ren ngắn cũng bị kéo lên, thấp thoáng để lộ vùng tam giác yêu kiều động lòng người.

Trương Tuệ Mẫn theo bản năng khép chặt hai đùi, đưa tay xuống chỉnh lại tà váy:

"Tôi cũng mặc nó theo ý chú rồi! Chú còn muốn gì nữa!"

Điềm Y Hoàng không nói không rằng, hạ tầm mắt xuống trước ngực cô.

Trương Tuệ Mẫn cũng nhìn theo ánh mắt không vui của anh. Hiểu ra anh bất mãn cái gì.

"Em con mẹ nó... Có ai mặc đầm ngủ vẫn để áo con như vậy không? Cởi ra!"

Anh gầm lên, lời nói đi đôi với hành động, tay đồng thời luồn vào váy ngủ của cô muốn trấn lột.

Trương Tuệ Mẫn liều mạng giữ cánh tay rắn độc kia lại, vội giải thích:

"Không được! Cởi ra rồi không còn gì để mất nữa!"

Động tác của Điềm Y Hoàng vì thế dừng lại:

"Em vốn có gì để mất hửm?"

"Ah!"

Trương Tuệ Mẫn á khẩu. Anh nói vậy còn không phải gián tiếp bảo cô không có ngực sao!?

Điềm Y Hoàng nhịn cười. Bàn tay lướt trên da thịt mềm mại rốt cuộc dừng lại nơi bờ mông căng tròn đàn hồi, vỗ vỗ:

"Cơ thể em có chỗ nào tôi chưa nhìn thấy? Ngại cái gì?"

Dù anh có nói vậy nhưng cô vẫn ngại ngùng không thôi. Chuyện này vốn không phải ngày một ngày hai mà thích ứng được. Kể cả thói quen mặc áo con đi ngủ của cô.

Điềm Y Hoàng thở dài, véo mũi cô nhóc.

"Sợi dây chuyền của em đâu?"

"Trên bàn kia!"

Cô toan choàng dậy đi lấy nó, Điềm Y Hoàng đã nhanh nhẹn thay cô làm việc này. Anh mở chiếc hộp nhung đỏ, lấy ra sợi dây chuyển đi đến sau lưng cô.

Trương Tuệ Mẫn do dự thoáng chốc, cuối cùng vẫn vén tóc sang, phối hợp để anh đeo cho mình.

Gáy cổ kiêu sa, trắng ngần của thiếu nữ đập vào mắt. Yết hầu Điềm Y Hoàng không tự chủ chuyển động, bàn tay đeo dây chuyền xong cũng không kìm được vuốt ve.

Trương Tuệ Mẫn không để ý đến hành vi của anh. Cô nâng mặt dây chuyển trên tay, chú bướm cánh bạc khảm đá lấp lánh đậu trên viên ngọc lưu ly khiến cô yêu thích vô cùng.



Nhìn đi nhìn lại càng thấy đẹp, ngắm mãi cũng không chán, viền môi hồng hào không khỏi vẽ lên một nụ cười mãn nguyện.

"Chú thấy có đẹp không?"

Đầu anh rơi bên vai cô, cũng chăm chú nhìn sợi dây chuyền, tầm mắt sau đó di chuyển đến làn da trắng có phần ửng hồng bên dưới:

"Rất mê người!" Giọng nói nam tính cũng trở nên trầm khàn đi. Cả người anh bắt đầu nóng lên.

Trương Tuệ Mẫn cười ngọt ngào, rất tự nhiên dựa vào Điềm Y Hoàng, tựa đầu lên khuôn ngực săn chắc của anh, không còn cảnh giác đề phòng như trước nữa.

"Chú còn muốn được cảm ơn không?" Cô không nhìn anh hỏi.

Điềm Y Hoàng khựng lại mấy giây, rất nhanh hiểu ra ý tứ trong lời nói của Trương Tuệ Mẫn. Cánh môi bạc mỏng không tự chủ giương lên.

"Bây giờ có thể rồi?"

Hôm ấy được anh mua tặng sợi dây, cô liền vui vẻ cảm ơn anh. Điềm Y Hoàng cũng chỉ trêu đùa rằng đợi cô hết cái đó "cảm ơn" cũng chưa muộn. Không nghĩ Trương Tuệ Mẫn vẫn còn nhớ.

Trương Tuệ Mẫn gật đầu, lại nhún vai:

"Ài, nếu chú không cần..."

"Không cho em rút lại lời nói!" Điềm Y Hoàng nói xong liền nâng mặt cô lên, đáp xuống một nụ hôn ướt át.

Chiếc đầm ngủ ren nhanh chóng bị cởi bỏ theo nhịp điệu điên cuồng của hai người.

Sau đó, Điềm Y Hoàng giận hờn ném cái áo con đáng thương kia đi, vừa nhìn liền thấy ghét vô cùng. Trương Tuệ Mẫn không thèm chấp tính trẻ con của anh. Thứ cô để ý chính là đôi chân dài săn chắc kia. Nghĩ rồi buột miệng nói:

"Tôi cũng mặc đầm ngủ của chú rồi! Hay ngày mai chú mặc quần bơi tôi xem đi!"

Điềm Y Hoàng không dám tin vào tai mình. Cái đứa con gái này từ khi nào trở nên bạo dạn như vậy rồi?

Anh chèn một chân vào giữa hai chân cô, hơi đẩy lên. Thứ nam tính nguy hiểm kia cũng đã sớm xuất đầu lộ diện, ngạo nghễ chờ thời cơ đột kích.

"Sở thích của em hơi dị đấy!"

Điềm Y Hoàng nói đoạn hôn bên cổ cô, tham lam đánh dấu chủ quyền. Bàn tay thô ráp thích thú xoa nắn đôi gò bông mềm mại, trêu nghịch nụ hoa thẹn thùng đỏ tía.

Cô theo bản năng nhắm tịt mắt, nghiêng mặt sang bên cạnh.

"Thì... vậy mới công bằng!"

Điềm Y Hoàng bật cười một tiếng. Bất ngờ nhẩm người dậy, đẩy thân mình, một lực tiến vào bên trong cô.

"Vậy ngày mai nhân tiện dạy em bơi!"

Trương Tuệ Mẫn rên lên một tiếng đầy đáng thương. Sau đó mất một đêm thống khổ để "cảm ơn" Điềm Y Hoàng.

Anh bị độ đầm ngủ kia kích thích. Đêm đó chẳng hề dịu dàng. Thẳng thắn mà nói, anh cũng có bao giờ ờ trên giường "dịu dàng" với cô.

Cô gái nhỏ đang thương bị Điềm Y Hoàng dày vò đến chết đi sống lại, chật vật đến độ luôn miệng xin tha. Mà người đàn ông bị cấm dục mấy ngày liền này càng không nói đến hai chữ thương lượng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.