Đúng lúc, Điềm Y Hoàng trở về, vừa vặn chứng kiến cảnh cô nhóc ném váy ngủ vào tủ hét ầm lên.
Trương Tuệ Mẫn và chị giúp việc thấy có bóng người ngoài cửa đồng thời quay lại nhìn. Mắt thấy Điềm Y Hoàng một thân cao lớn đứng ở đó, sắc mặt sa sầm.
Chị giúp việc vừa run sợ vừa biết điều thối lui, còn tự giác đóng cửa phòng lại.
Trương Tuệ Mẫn vươn tay, thiếu điều hấp hối lăn ra đất kêu lên: "Chị gái, đừng bỏ em!"
Điềm Y Hoàng từng bước tiến về phía cô. Tà khí trên người lạnh lẽo như hung thần bủa vây lấy cơ thể nhỏ nhắn, khiến cô không tự chủ mà run lên.
"Sao em nỡ ném cái đầm kia?"
Cô liếm môi, thận trọng lùi lại:
"Không mặc được! Vả lại tôi ném vào tủ, có vứt thùng rác đâu!"
Điềm Y Hoàng dừng lại trước tủ quần áo âm tường, cầm cái váy lên nhìn một lượt, lại liếc sang cô:
"Đầm hai dây, mát mẻ thoải mái, có gì không mặc được?"
Trương Tuệ Mẫn lần này là tức đến đỏ mặt. Đạo lý rốt cuộc cũng bị người đàn ông này bẻ cong để dưới mông ngồi lấp đi rồi. Hiện tại là mùa đông, muốn mua áo bông mặc ngủ còn không kịp. Anh ta ỷ có điều hòa bắt cô mặc cái thứ đầm ngủ gợi cảm này là có ý gì!
"Chú mặc được thì tự mặc đi!"
Cô mặc kệ anh, xách quần mau chóng bỏ chạy khỏi phòng. Nhưng tay vừa định mở cửa đã bị giọng phía sau làm cho bất động:
"Mẹ em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-loan-tinh-dien/3584900/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.