"Trương Giác, em nhớ không?"
Cô nhún vai:
"Không quen!"
Sực nhớ ra điều gì đó, Trương Tuệ Mẫn vỗ tay cái bốp:
"À! Cái người này chú từng hỏi tôi một lần rồi!"
Điềm Y Hoàng thấy cô vỗ tay thì hơi sực người. Đoạn nghe vậy thì thất vọng thấy rõ. Anh nhìn màn hình máy tính một lúc, rốt cuộc gặp lại đi đến chỗ Trương Tuệ Mẫn, ngón tay thon dài nâng cằm cô nhóc lên:
"Gọi tôi là anh!"
Làn da dưới ngón tay anh vừa trắng nõn vừa mềm mại. Ngón tay vì thế không khỏi mê luyến, vuốt ve.
Trương Tuệ Mẫn ngẩng mặt nhìn vào đôi mắt đen láy thâm sâu của người đàn ông đối diện. Trong mắt toát ra vẻ nghiêm túc lẫn một nỗi niềm khó diễn tả thành lời. Đôi mắt vì vậy rất u sầu, nấp sau hàng lông mi buồn bã.
Người đàn ông này, cả hành động và suy nghĩ của anh ta, Trương Tuệ Mẫn đều không hiểu được. Vì sao anh lại hỏi về người đàn ông kia, mỗi lần hỏi đều mang vẻ mặt ảm đạm như vậy. Cũng chưa một lần anh nói về mình, về những quá khứ anh từng đi qua. Tất cả đều chưa từng nói với cô.
"Không gọi!"
Tâm trạng Trương Tuệ Mẫn không khỏi đi xuống. Cô gạt tay anh ra, muốn tiếp tục xem tài liệu thì bị anh kéo ghế xoay lại. Một thân cao lớn của anh hơi khom xuống đứng chắn trước ghế, bao trọn lấy cô:
Anh nhìn cô, nghiêm túc nói:
"Phải gọi!"
Trương Tuệ Mẫn hé miệng thở hắt ra một hơi:
"Vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-loan-tinh-dien/3584896/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.