Diệp Tùng bên dưới đón lấy cô vào lòng. Anh ôm chặt cô, gấp gáp hôn lên mặt cô, ân cần hỏi:
"Em không bị thương chứ? Có sợ không? "
Trương Tuệ Mẫn lắc đầu bật khóc:
"Em không!"
"Không sao là tốt rồi!"
Diệp Tùng siết chặt cô hơn, hận không thể cùng cô hòa làm một:
"Mau đi thôi! Từ giờ sẽ không ai có thể cướp em khỏi tay tôi nữa! " Cho dù đó là hắn ta.
Trương Tuệ Mẫn nghiễm nhiên không nhìn thấy tia hung ác trong mắt Diệp Tùng lúc ấy.
****
Tường thành bao vây biệt thự cao khoảng 2m. Đối với Diệp Tùng 1m86, anh dễ dàng bật nhảy vượt qua. Nhưng so với Trương Tuệ Mẫn chiều cao khiêm tố mà nói, căn bản khó hơn lên trời.
Diệp Tùng đỡ cô trèo qua bờ tường, bên kia còn một người khác đứng trực sẵn đón lấy cô.
Trước khi cùng họ rời đi, Trương Tuệ Mẫn không khỏi ngoái đầu lại. Có thể thoát khỏi chốn ngục tù này, thoát khỏi sự khống chế của tên ác ma kia vốn là điều đáng mừng, ấy vậy mà tại sao cô lại cảm thấy bất an đến như thế.
"Đi thôi! "
Thấy Trương Tuệ Mẫn đứng tần ngần nhìn về phía ngôi biệt thự chưa chịu lên xe, Diệp Tùng hơi nhíu mày bắt lấy tay cô kéo vào trong.
Chiếc cửa đóng sầm lại trước mắt, giống như thanh âm chào đón của một sự khởi đầu mới đầy bi thương.
"Trương Tuệ Mẫn! Từ lúc em nhắn tin cầu cứu tôi, có lẽ đã là một sai lầm! "
Như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-loan-tinh-dien/3584879/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.