"Trước kia tôi từng quen một cô bé. Cô bé ấy rất hậu đậu, rất vụng về, không thể nấu nướng nhưng lại luôn muốn trổ tài bếp núc, bảo rằng sau này mỗi ngày sẽ đều nấu cơm cho tôi ăn, ngoan ngoãn làm một cô vợ hiền. "
Trương Tuệ Mẫn bất giác lạnh cả sống lưng, cô hơi nghiêng mặt, bắt gặp ánh mắt tối sầm của anh. Dưới ánh đèn chùm pha lê vàng óng, ánh mắt ấy chứa đầy mị lực.
Cô lập tức thu hồi tấm mắt, hé môi:
" Chú kể vậy là có ý gì? "
"Chỉ tiếc, tôi cùng cô bé ấy đã không thể có một viễn cảnh như vậy! "
Lúc này trong đầu Trương Tuệ Mẫn bỗng nảy ra một suy nghĩ. Giữa hai người rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Việc hắn bắt nhốt cô phải chăng có liên quan đến cô bé kia.
Và còn cái tên 'Marin' mà anh đã dùng để gọi cô lúc đó.
Nghĩ vậy, Trương Tuệ Mẫn không nhịn được liền hỏi:
" Là... là Marin sao?"
Điềm Y Hoàng nhắm hờ mắt, khẽ hôn lên má cô, cổ họng phát ra tiếng ừ trầm đặc.
"Vậy... chú bắt cóc tôi... là vì tôi giống Marin... phải không? "
Điềm Y Hoàng mở mắt, bắt lấy cằm Trương Tuệ Mẫn ép cô đối diện với mình.
Anh gắt gao quan sát cô, từng ngũ quan, từng đường nét, rốt cuộc mồi lên môi cô gật đầu:
"Đúng vậy! Em rất giống Marin! "
Nửa đêm, ngoại trừ trung tâm thành phố Hoa Vương tấp nập sầm uất, những nơi khác đều chìm trong bóng tối u
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-loan-tinh-dien/3584878/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.