Tối hôm đó, Trương Tuệ Mẫn bị tiếng gõ cửa làm cho tỉnh giấc. Thoạt đầu còn tưởng là người đàn ông cầm thú kia, nhưng nghĩ hắn ta mới không phép tắc như vậy!
Ngay sau đó liền vang lên giọng nói của một người phụ nữ, chứng minh suy đoán của cô là hoàn toàn chính xác:
" Tiểu thư, tôi đem bữa tối lên cho người! "
Cả ngày chưa được lót dạ, bụng đã đói đến xẹp lép biểu tình dữ dội. Trương Tuệ Mẫn bèn cuộn kín mình trong chăn, chắc chắn không để lộ ra một tấc thịt nào mới lên tiếng đáp lại:
" Được! Mời vào! "
Cạch.
Tiếng cửa phòng được mở ra, bước vào là một cô gái phỏng chừng hai mươi mấy tuổi, nhã nhặn cung kính bưng khay thức ăn đặt lên tủ cạnh đầu giường. Song, hơi cúi người nói:
" Tiểu thư, mời dùng bữa! "
Trương Tuệ Mẫn khẽ quay đầu, cất giọng khàn khàn đáp:
" Chị để đó đi! " Cô đã bị tên biến thái cầm thú kia làm cho muốn tắt tiếng luôn rồi! Từng chữ phát ra đều thật khó khăn và cũng khó nghe.
Cô gái kia " Vâng! " một tiếng rồi cung kính rời khỏi, không quên đóng cửa phòng lại.
Chờ cô ta đi rồi, Trương Tuệ Mẫn mới khó khăn ngồi dậy, từ trong chăn, cơ thể ngọc ngà ửng hồng mập mờ những vết hồn dần lộ ra, kiều diễm mê người.
Nhưng lọt vào mắt Trương Tuệ Mẫn, chỉ có nhơ nhuốc bẩn thỉu. Thân dưới nhớp nháp dính dính là những tinh hoa ái muội khiến cô đói chết cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-loan-tinh-dien/3584855/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.