Chuyện công ty đã giải quyết xong ngay trong ngày. Vẫn những ngày như bình thường lại đi qua,Vũ Lăng vẫn thường xuyên đến thăm khi cô đã say giấc,còn chuẩn bị vài thứ cho Tư Niên nhưng không cho cô biết là của anh tặng.
Hôm nay là ngày cô được xuất viện. Tư Niên đã tỉnh giấc từ sáng,vẫn chưa có đồ thay nên cô chỉ biết ngồi thẩn thờ ở trên giường. Một lúc thì Minh Thành cũng đi vào, kèm theo một bộ váy và đôi giày để cô thay.
- Tư Niên, em thay đi. Lát anh sẽ đưa em đi một nơi. - Minh Thành lên tiếng.
- Cảm ơn anh.
Tư Niên vội vàng đi vào thay đồ,bước đi nhanh nhẹn,vẻ mặt hồng hào. Minh Thành đứng lại ghi chép tất cả cũng như đợi cô.
- Hm...có được không?
Minh Thành nghe tiếng, vội nhìn lên phía Tư Niên.Không biết có phải anh hàng ngày đã quen với bộ dạng bệnh nhân của cô hay không, mà khi thấy cô mặc chiếc váy tầm thường ấy lên người khiến anh ngơ một hồi. Đúng, váy tầm thường nhưng lên người cô, nó giống như biến thành một thứ đắt tiền.
- Hm...em mặc không được sao?
- À không...đẹp lắm.
- Vậy tốt rồi. Nhưng mà đồ cũ của em không mặc được nữa sao? Với...bộ đồ này có đắt lắm không?
Cô hỏi lại anh nét mặt tò mò. Hỏi liên tục, đặt biệt là chuyện tiền bạc lại càng bận tâm.Tư Niên vừa hỏi lại khiến Minh Thành nhớ lại cái lần đầu tiên cả hai gặp nhau,thân cô đẫm màu đỏ của máu, mặc một bộ đồ...anh còn không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-le-duong-kinh/3548557/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.