Cô thét lên trong sự sợ hãi,cuốn người lại rồi tiếp tục khóc. Đúng, cô không sợ mưa nhưng trời rầm nó khiến cô hoảng loạn không kiểm soát được bản thân nữa.
Cô lại thét lên lần nữa,run rẩy đã đạt đến đỉnh điểm.Nhắm hai mắt lại, tiếng xông vào cửa và người lao tới ôm cô.Tư Niên đột nhiên bình tĩnh lại, đèn trong phòng đã bị tắt còn người kia khiến cô an tâm.
"Ấm quá, thật giống như anh ấy, nhưng anh đã không thể xuất hiện trước mặt em nữa rồi..."
- Có sao không?
Anh nói thầm vào tai cô.
- Anh Khải? Có phải là anh không?
Giọng nói đột nhiên im bặt không đáp lại nhưng vẫn ôm cô, tiếng của anh ta khi chỉ nghe thoáng qua thì giống như giọng một người cô rất quen thuộc. Sự vỗ về dịu dàng và cái ôm ấp áp khiến Tư Niên từ từ thiếp đi mà quên đi trận mưa bên ngoài.
" Anh Khải? Thì ra chuyện cô ta có người trong lòng là thật, thậm chí còn nhớ nhung đến gọi cả tên hắn." Anh nghĩ thầm.
Tất cả hệ thống điện trở lại hoạt động bình thường ,Minh Thành cũng vừa đi vào anh và khá ngạc nhiên nhìn người ngồi bên cạnh cô.
- Vũ Lăng,cậu?
- Ra ngoài rồi nói.
Anh lạnh lẽo cất giọng rồi đi thẳng ra ngoài.
Cả hai bước ra ngoài,Vũ Lăng ngồi lên ghế trước phòng bệnh.Trong mắt hiện lên chút không vui.
- Chuyện gì? Sao lại đến đây? Còn ở trong phòng cô ấy nữa? - Minh Thành hỏi liên tiếp.
- Sẵn tiện đi ngang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-le-duong-kinh/3548556/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.