Từ nhỏ các bá thẩm đều khen ta mày mắt thanh tú; đến khi lớn, họ nói lông mày ta sắc, hơi nhướng lên, ánh mắt sáng trong, dáng dấp cao gầy.
Lạc Minh Sán trước sau đ.á.n.h giá ta: mềm mại thì thiếu, anh khí thì thừa.
Nhưng hôm gặp nhau nơi đình, ánh mắt Từ Lưu Phong dừng trên mặt ta lâu hơn tất cả mọi người.
Ta đoán, hắn thích gương mặt này.
Ta nói bằng một giọng đượm chát:
“Là c.h.ế.t. Hơn nữa là bị l//ột d//a r//óc t//hịt, không ch//ết t.ử tế.”
Môi hắn mấp máy.
Ta bỗng đổi giọng:
“Bất quá… đó là kết cục của nữ t.ử bình thường. Còn ta thì không.”
Hàng lông mày đang nhíu chặt của hắn hơi giãn ra. Hắn nhìn ta; ta chậm rãi nói:
“Phụ mẫu ta đều bị sát hại. Cả nhà chỉ mình ta được mẫu thân giấu đi nên thoát khỏi một kiếp. Hung thủ tuy đã chịu tội, nhưng đồng đảng của chúng còn đang lẩn trốn bên ngoài, sẵn sàng báo phục. Nếu ta rời nơi này một mình…”
Ta cụp mắt, nhẹ giọng than:
“Kết cục của ta sẽ thê t.h.ả.m hơn nữ t.ử bình thường.”
Ta nói rất bình thản, nhưng chân mày Từ Lưu Phong lại siết chặt như thắt nút.
“Cũng bởi vậy, thân thích có điều kiện của ta không ai dám chứa chấp, sợ bị liên lụy. Chỉ có cữu phụ ta làm quan ở kinh. Nhà họ Lạc không chỉ là nhà của di mẫu, nhà của vị hôn phu, mà còn là nơi che chở ta. Nếu Từ thiếu gia muốn ta lui hôn… vậy sớm muộn ta cũng phải rời khỏi đây. Ba trăm lượng giữ không nổi mạng ta. Từ thiếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-lai-muon-lam-ma-phu-chu/5004132/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.