GIỚI THIỆU:
Sau khi phụ mẫu qua đời, ta lên kinh nương nhờ di mẫu. Nửa năm chung sống, vị biểu ca đã có hôn ước với ta vẫn chẳng mấy ưa thích ta.
Hắn bực bội nói với bằng hữu:
“Loại nữ t.ử chốn nghèo hèn đúng là không có kiến thức. Ngày ngày chăm con ngựa rách nát của nàng ta, người không biết còn tưởng vị hôn phu của nàng ta là con ngựa kia. Ta làm sao cưới nổi hạng người ấy?”
Bằng hữu trêu chọc:
“Lời này nghe chẳng phải đang ghen với ngựa sao?”
Biểu ca lập tức nóng nảy:
“Nói bậy! Ta đâu muốn cưới nàng ta rồi bị người ta xem thành mã phu. Ai trong các ngươi có bản lĩnh khiến nàng cùng ta lui hôn, tư khố của ta mặc các ngươi chọn.”
Khắp kinh thành ai cũng biết công t.ử nhà họ Lạc tuấn mỹ, kén chọn; vật có thể vào tư khố của hắn đều là trân phẩm trong trân phẩm.
Vài người bạn của hắn hứng thú hẳn lên:
“Thật chứ?”
Biểu ca gật đầu thật mạnh:
“Thật.”
Còn ta lại đưa mắt nhìn ba thiếu niên phong thái mỗi người một vẻ.
Dân kinh thành quả thực khách khí — lui một mối hôn, lại tặng ta ba phần lễ.
01
Ta đứng sau giả sơn ven đường, nghe được bảy tám phần.
Bọn họ nói xấu người khác mà cứ đường hoàng như lẽ đương nhiên, không hề hạ thấp giọng.
Đợi đến khi họ chuyển sang đề tài khác, ta mới bước đến đình.
Trong đình, mấy thiếu niên đồng loạt đưa mắt nhìn ta.
Ta mắt không liếc ngang, đưa áo choàng cho Lạc Minh Sán:
“Biểu ca, di mẫu nói gió trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-lai-muon-lam-ma-phu-chu/5004131/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.