Trương Nhất Manh trở về nhà trong trạng thái ở trên mây, khi tài xếmở cửa thay cho cô, cô mới biết đã đến nhà, Trương Nhất Manh lúng túngnói cảm ơn rồi sau đó chạy vào nhà, cô đứng trước cửa, cắm chìa khoá một hồi lâu mà không mở cửa ra, may mà Tề Phỉ nghe có tiếng động, cảnh giác chạy ra ngoài nhìn mới phát hiện Trương Nhất Manh đang đứng ngơ ngác ởngoài. 
Tề Phỉ: “… Cậu làm gì vậy…” 
Trương Nhất Manh che mặt: “Hu hu hu hu, hôm nay tớ đã làm một chuyện trái với lương tâm rồi!” 
Tề Phỉ O.O: “Cái gì…” 
Trương Nhất Manh bỗng nhiên ngẩng đầu, căm tức nhìn Tề Phỉ: “Tiểu Phỉ phỉ!” 
Tề Phỉ: “… Sao?” 
“Chuyện tớ đi xem mắt sao Trương Ninh Giản lại biết?” Trương Nhất Manh khóc không ra nước mắt. 
Tề Phỉ tức giận nói: “Tên Trương Ninh Hi nhiều chuyện này!!!” 
Trương Nhất Manh: “…” 
“Trước khi trách Trương Ninh Hi, cậu phải trách mình trước kìa.”Trương Nhất Manh tức tối gõ lên trán cô: “Cậu thật là đáng ghét, dám bán đứng bạn bè!” 
Tề Phỉ nói: “Chỉ là tiện miệng nhắc tới thôi… Tớ nói hôm nay tớ cóviệc bận, không thể hẹn hò với anh ấy được, anh ấy hỏi có phải tớ đi dạo phố với cậu không, tớ mới nói là cậu đi xem mắt rồi, làm gì có thờigian đi dạo phố với tớ…” 
Trương Nhất Manh bất đắc dĩ nói: “Hu hu hu hu.” 
Tề Phỉ nhiều chuyện hỏi: “Cậu gặp Trương Ninh Giản à?” 
Trương Nhất Manh che mặt gật đầu, khóc không ra nước mắt. 
Tề Phỉ nói: “Haiz, dù tớ không nói thì bọn Trương Ninh Giản cũng biết thôi, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-la-me-anh/536081/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.