Cũng hôm đó, Triệu Phong lại gọi cho Trương Nhất Manh để xác nhận hôm sau cô sẽ đi, Trương Nhất Manh vẫn còn rối bời chuyện Trương Ninh Giản, đồng ý tuỳ tiện, Triệu Phong hài lòng nhắc lại thời gian, địa điểm vớiTrương Nhất Manh lần nữa rồi gác máy.
Tề Phỉ vốn đang đắp mặt nạ, nghe Trương Nhất Manh nói điện thoại thìchạy đến, kinh ngạc nói: “Cậu muốn đi xem mắt sao? Không lẽ bữa nay bịTrương Ninh Giản kích thích tới nỗi điên rồi hả?”
Trương Nhất Manh bất đắc dĩ nói: “Không phải, ngày hôm qua cậu tớ đãgọi bảo tớ đi xem mắt rồi, khi đó tớ vẫn chưa biết đệ tử nhỏ là TrươngNinh Giản.”
Tề Phỉ nói: “Vậy làm sao bây giờ.”
“Còn làm sao cái gì, lỡ hứa rồi, tớ không thể không đi.” Trương Nhất Manh đau đầu không thôi.
Tề Phỉ nói: “Ừ, cũng được, dù sao cậu cũng không có ý định tiến tớivới Trương Ninh Giản, cũng nên đi tìm hiểu những người đàn ông khác,đừng có suốt ngày ở nhà chơi game thế.”
Trương Nhất Manh: “…”
Cậu còn dám nói tớ…
Nhưng Tề Phỉ giờ không phải là gái độc thân nữa, dĩ nhiên là có tư cách nói cô rồi, hu hu hu.
Ngày hôm sau, Trương Nhất Manh sửa soạn đôi chút, trang điểm thậttrang nhã, coi như là cô coi trọng lần xem mắt này vậy, sau đó cô nhanhchóng đến nhà hàng mà cậu cô đã dặn dò, nhà hàng đó không tệ, nhưngTrương Nhất Manh có chút thấp thỏm, cô sợ nhất là những lời thổi phồngcủa các bậc phụ huynh, đến khi gặp thì chẳng đâu vào đâu…
Trương Nhất Manh do dự đứng ở cửa một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-la-me-anh/536080/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.