Buối tối tan sở rồi về nhà, khoảnh khắc đẩy cửa ra,Viên Hỷ đột ngột nảy sinh một nỗi sợ hãi mơ hồ, trên bàn đã bày sẵn bát đũa,tuy nhìn từ cửa thì chẳng thấy rõ được trong đĩa là những món gì, nhưng mùithơm thức ăn vẫn tỏa ra, nói thực là cũng chẳng phải mùi vị hấp dẫn cho lắm,bay đến phía cửa cũng nhạt dần, chỉ khiến người ta cảm thấy ấm áp mà thôi.
Xuyên qua tấm cửa kính, máy hút khói trong nhà bếp vẫnđang kêu lách tách, bóng dáng cao to của Hà Thích đang tất bật trước kệ bếp.
Viên Hỷ đứng lặng ở cửa nhìn một lúc lâu rồi mới nhènhẹ thay giày đi về phía nhà bếp, vừa đẩy cửa kính ra, âm thanh của máy hútbỗng lớn hẳn, mùi cay nồng mũi cũng xộc thẳng vào mặt.
Hà Thích hình như đang xào ớt, nghe tiếng mở cửa saulưng thì nheo nheo mắt quay lại nhìn, nhìn thấy Viên Hỷ thì vội vã gọi: “Rangoài đi, mau ra ngoài, ở đây mùi lắm, sắp xong hết rồi, em ra ngoài đợi đi!”Nói xong lại quay người bận rộn đảo món ớt trong nồi, mới đảo được hai lần thìthấy eo mình thít lại, Viên Hỷ đã ôm chầm lấy anh từ phía sau rồi.
Người Hà Thích cứng lại, động tác tay khựng giữachừng, sau đó vẫn tiếp tục xào nấu, cười nói với vẻ tự nhiên: “Nói rồi đấy nhé,lát nữa cay quá rồi khóc thì đừng trách đấy!”
Viên Hỷ không nói gì, chỉ dán mặt vào lưng Hà Thích,mặc kệ anh vẫn tất bật với việc bếp núc.
Hà Thích tắt bếp, cả máy hút khói, rồi xúc thức ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-la-ai-cua-ai/2385904/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.