Viên Hỷ đã nói đến thế thì Bì Hối cũng thấy không còngì để lằng nhằng thêm, hôm nay cô ở bên Tiêu Mặc Đình cả ngày, không biết đãphải lòng vòng bao lâu mới thăm dò được một số chuyện của Hà Thích ở bên Mỹ,vốn định lấy đó để lật mặt Hà Thích trước Viên Hỷ, không ngờ lại khiến Viên Hỷbộc lộ ra những lời thầm kín này, làm cho Bì Hối nghe mà chua xót, nhất thờikhông biết nên nói thế nào.
Lại nhớ đến những gì Hà Thích đã nói, tình cảm vốn làchuyện giữa hai người, nếu Viên Hỷ yêu anh ta, vậy thì đó là chuyện giữa haingười họ, nếu Viên Hỷ không yêu thì đó là chuyện của mình anh ta, những việcnày có liên quan gì đến Bì Hối đâu? Nghĩ đến đó, Bì Hối càng thấy ủ rũ hơn, bắtđầu hoài nghi liệu mình có thật sự nhiều chuyện quá hay không?
Viên Hỷ vốn là người rất nội tâm, không hiểu đó cóphải do những kinh nghiệm cuộc sống từ lúc nhỏ hay không, khuất trong đáy lòngcô không thể hoàn toàn tin tưởng bất kỳ ai, cho dù đó là người thân thiết nhấtcạnh mình, cô cũng không có cách nào mở rộng trái tim, có thể cũng là do côchưa từng viết nhật ký, vì cho dù là đối với một quyển vở, cô cũng chẳng có đủcan đảm viết ra những suy nghĩ chân thực nhất nhất trong tim mình.
Nhưng hôm nay, khi tình cảm bộc phát, Viên Hỷ đã dốchết toàn bộ những suy nghĩ chôn giấu tận đáy lòng, ích kỷ hoặc tự ti, yếu đuốihay xấu xa, rất nhiều tình cảm bị cô che giấu trong lòng, đến cả những suy nghĩmà cả cô cũng cố né tránh giờ đây cũng bị phơi bày ra dưới ánh nắng.
Vậy nên, khi mọi thứ đã bị bộc phát sau một khoảngthời gian ngắn ngủi, Viên Hỷ cảm thấy có phần không tự nhiên, thậm chí còn thấyngượng ngùng khó chịu.
Hai người đều trầm tư, sau một lúc lâu, Bì Hối mới vỗvỗ vai Viên Hỷ, gượng cười nói: “Được rồi, dù gì cậu cũng đã lớn, trong lòng tựbiết là được, haizzz, có phải tớ đã ôm đồm quá rồi không? Sao càng lúc càngthấy giống mẹ cậu thế này?”
Viên Hỷ cũng muốn cười với Bì Hối, cố gắng lắm nhưnglại phát hiện ra quả thực mình không thể cười nổi.
Bì Hối lại ngoạc miệng ra cười bất lực, phủi phủi môngrồi đứng dậy, cố ý nói với vẻ thoải mái: “Tình bạn của tớ bị tổn thương quá,nên tớ phải đi tìm tình yêu của tớ để an ủi mình một chút mới được, tiện thể điđiều tra tung tích Tiêu Mặc Đình luôn.”
Viên Hỷ giờ đây chỉ cảm thấy thân thể và tinh thần đềumệt mỏi rũ rượi, cũng muốn được yên tĩnh một mình, thế nên mỉm cười, khẽ bảo:“Đi đi.”
Bì Hối nghĩ ngợi một lúc rồi nói như đột nhiên hiểu ramột chuyện gì đó: “Cậu nghỉ ngơi sớm đi nhé, nghĩ kỹ rồi thì cho dù quyết địnhthế nào, tớ cũng sẽ ủng hộ cậu.”
“Ừ, biết rồi.”
Bì Hối đóng cửa lại bước ra, Viên Hỷ lặng lẽ ngồixuống ghế salon, cơ hồ sức lực để động đậy cũng chẳng còn. Một lúc sau, cô lạinghe thấy tiếng mở cửa, cứ tưởng Bì Hối để quên đồ gì nên quay lại lấy, khôngngờ ngẩng đầu lên thì thấy Hà Thích đang đứng ở cửa.
Viên Hỷ muốn hỏi anh sao lại quay lại đây, nhưng hámiệng ra lại không nghe thấy giọng nói của mình, nên cứ thế mà đờ đẫn nhìn anh.
Hà Thích đứng dựa vào cửa một lúc lâu sau mới đẩy cửabước vào, lẳng lặng bước đến trước mặt Viên Hỷ quỳ xuống, cũng không đếm xỉa gìđến vẻ nghi hoặc trong mắt cô, vươn tay ra ôm cô vào lòng, sức anh quá lớn,động tác cũng cứng nhắc nên cả người Viên Hỷ như bị anh lôi ra khỏi ghế salon,bị anh xiết chặt trong lòng.
Viên Hỷ không thể nhìn thấy vẻ mặt của anh lúc này,chỉ cảm thấy đôi cánh tay anh đang run rẩy.
“Sao vậy anh?” Cô hỏi.
Hà Thích không trả lời, chỉ ôm cô chặt hơn, nhịp timanh đập từng nhịp mạnh mẽ, dường như chấn động cả lồng ngực, chấn động nàytruyền đến Viên Hỷ, khiến tim cô cũng dậy lên một nỗi đau mơ hồ.
Viên Hỷ không hỏi nữa, chỉ ngoan ngoãn để anh ôm,không biết bao lâu Hà Thích mới dần dần nới lỏng vòng tay, đặt hai tay lên vaicô bắt cô đối mặt với anh, tròng mắt anh hoe đỏ, khóe mắt ẩm ướt, “Anh thật sựrất hận mình, đã đánh mất em như vậy,” Anh nói, giọng nói trầm trầm và khànđặc, “Hãy cho anh thêm một cơ hội, được không? Anh sẽ không bao giờ để em chịukhổ nữa.”
“Hà Thích…”
Viên Hỷ lặng lẽ nhìn Hà Thích, sau khi tình cảm đãlắng xuống, lí trí đã trở lại với cô, cô cảm thấy bây giờ mình bắt buộc phảinói rõ một số chuyện, cô không muốn lợi dụng sự thương hại của Hà Thích, hoặcnỗi hổ thẹn của anh, cũng chẳng muốn đẩy hết những khổ đau cô từng chịu lên đầuanh, như vậy rất không công bằng.
Viên Hỷ lúc này lý trí đến mức có phần khó hiểu, thậmchí còn tỏ ra đáng sợ, dường như đến bản thân cô cũng không chú ý đến, những lờicô nói quá là lý trí, không hề giống những lời nói mà một cô gái đang chìm đắmtrong tình yêu bộc lộ chút nào.
Cô nghiêm túc nhìn Hà Thích, chậm rãi nhưng rất kiênđịnh nói với anh: “Chúng ta có thể bắt đầu lại từ đầu, nhưng có một số việcchúng ta phải nói rõ ràng, em đã từng khổ sở, nhưng những chuyện đó không thuộctrách nhiệm của anh, mà bắt nguồn từ gia đình của em, hoặc có thể là đến từ sốphận của chính em, cho nên em không muốn oán trách ai cả, cũng không muốn nhữngchuyện đó trở thành gánh nặng cho tình cảm của chúng ta, anh hiểu ý em nóichứ?”
Hà Thích chỉ gật đầu, dường như chỉ nghe thấy câu nóiđầu tiên của Viên Hỷ, “Chúng ta bắt đầu lại từ đầu, chúng ta bắt đầu lại từđầu”. Anh khẽ mỉm cười, đôi mắt khẽ nheo lại, cong cong, vẻ rất vui sướng, “Tôixin được giới thiệu trước, tôi là Hà Thích, này, bạn ơi, bạn tên là gì thế?”
“Viên Hỷ.”
“Ừ, tên hay lắm, làm bạn gái của anh nhé, có nhớ tênanh là gì không?” Anh cau mặt lại hỏi với vẻ nghiêm túc.
Viên Hỷ cười gật đầu.
Anh lại hỏi: “Vậy tên anh là gì?”
“Hà Thích.”
“Nói lại một lần nữa.”
“Hà Thích.”
Anh lại ôm Viên Hỷ vào lòng, khẽ thở dài bên tai cô:“Viên Hỷ, anh yêu em, thật lòng yêu…”
Nói cho cùng, trong lòng anh vẫn có chút sợ hãi, nhưmột nỗi hoảng loạn cứ phập phồng, sợ rằng cô lại lần nữa quên mất tên anh, sợthời gian không thể lùi lại bốn năm về trước nữa, sợ rằng anh chưa từng hiểu rõvề Viên Hỷ, sợ… quá nhiều việc không thể nói ra.
Ban nãy khi Viên Hỷ muốn anh tạm rời khỏi đây thì anhkhông hề đi, chỉ ngồi trên bậc thang ở dưới lầu, những lời của Bì Hối đang thấpthoáng bên tai, anh bỗng nhiên rất muốn hút thuốc, như chỉ có thế mới giải tỏabớt ít nhiều nỗi đau trong lòng, nhưng bình thường anh không hút thuốc bao giờ,nên không mang thuốc theo bên người, vừa lúc đó có một người đàn ông trung niênđang hút thuốc đi ngang qua, anh cũng không thèm để ý xem mình có mạo muội haykhông mà đã hỏi xin người ta một điếu thuốc, vội vội vàng vàng châm lửa rồi cắmvào miệng, hít vào một hơi thật sâu nhưng lại bị sặc phát ho lên, đến nỗi ngựccũng nhói đau, trước mặt mọi thứ càng thêm mơ hồ.
Người đàn ông kia tò mò nhìn anh như đã vỡ lẽ ra điềugì đó, trước khi đi đã vứt lại cho anh hột quẹt và cả hộp thuốc, “Người anh emà, chậm một chút, chẳng có ngọn núi lửa nào mà không qua được cả.”
Anh cười đau khổ, chỉ trầm trầm lên tiếng cám ơn, cúiđầu xuống tiếp tục hút thuốc hơi thật sâu, khói thuốc cay nồng, đối với ngườikhông biết hút như anh mà nói thì rất khó chịu, nhưng anh lại hy vọng cảm giáckhó chịu đó mãnh liệt hơn nữa để đè nén tất cả những nỗi đau trong lòng.
Lúc nãy, anh có thể nói câu xin lỗi với Bì Hối rất nhẹnhàng, nhưng anh chẳng thể nào nói câu đó với Viên Hỷ, anh biết hai chữ đó quánhẹ, nếu nói ra sẽ xúc phạm đến Viên Hỷ, sẽ sỉ nhục tình yêu lúc ấy của họ.
Thuở niên thiếu, anh cứ nghĩ rằng mình mới là ngườiyêu nhiều hơn, luôn tưởng rằng mình mới là người bị tổn thương, yêu rồi, bị tổnthương rồi, khổ sở rồi, lòng đau như cắt, nhưng con trai không thể than khổ,thế là anh đành bỏ đi cho xong, làm ra vẻ vô tư, ẩu giấu tất cả những vếtthương của mình. Không nghe cũng không hỏi, thế là càng có thể xem như khôngđau đớn gì. Vật vã trong hai năm hơn, anh cảm thấy như vậy đã đủ để không cócảm giác hối lỗi với tình yêu của họ rồi, dường như anh chưa từng nghĩ đến vếtthương lòng của Viên Hỷ, nỗi đau của Viên Hỷ, mà chỉ nhìn thấy sự tổn hại củamình, vết thương của mình, nếu như những nỗi đau như xé gan xé thịt đến mứckhông muốn sống mà anh đã trải qua ấy, thế thì Viên Hỷ thì sao? Những khổ sở màcô chịu thì sao?
Lại nhớ đến câu nói Viên Hỷ lặp đi lặp lại lúc gặp lạinhau, “Sao bây giờ anh mới chịu quay về, sao bây giờ anh mới quay về hả?”, giờđây anh mới hiểu rõ thực sự câu nói ấy đã bao hàm bao nhiêu oán trách và ẩn ứccủa Viên Hỷ, mới nghĩ đến đây, anh đã cảm thấy đau tận trong tim, hận bản thânmình sao có thể tàn nhẫn như thế, không hề hỏi thăm lấy cô một câu trong khoảngthời gian bốn năm dài đằng đẵng, sao anh lại có thể tàn nhẫn như vậy chứ? Nếunhư anh từng hỏi thăm về tình hình của Viên Hỷ, nếu như anh có thể không ngạomạn và tự cho mình là đúng như vậy, nếu như… Quá nhiều “nếu như” tràn ngậptrong lòng, anh thấy hối hận đến mức hận không thể tát cho mình vài bạt tai.
Khi Bì Hối xuống lầu thì thấy Hà Thích đang dựa vàotường bị khói thuốc làm cho nước mắt đầm đìa rất thảm hại, trái tim cô chợt mềmđi, dừng lại lạnh lùng nhìn anh, “May mà anh còn ở đây chưa đi, nếu không chắcchắn tôi sẽ mắng anh không xứng là thằng đàn ông.”
Hà Thích cũng không phản ứng lại, vứt điếu thuốc trongtay xuống đất rồi dập tắt, khàn giọng hỏi: “Cô ấy… thế nào rồi?”
Bì Hối ngước mắt lên đảo về phía lầu trên, “Muốn biếtthì tự lên mà xem!”
Hà Thích nghe thế thì quay người bước lên, Bì Hối lạigọi anh lại, cảnh cáo: “Tôi nói cho anh biết, Hà Thích, mấy năm nay Viên Hỷ vìanh mà không biết đã khổ sở bao nhiêu, nếu anh dám có lỗi với cô ấy, tôi…”
“Anh sẽ không gây ra chuyện có lỗi với cô ấy nữa!” HàThích không quay đầu lại, giọng nói có phần lạnh lẽo.
Bì Hối “xì” một tiếng cười to, “Vậy là tốt, có điềuhay nhất là anh cũng nên căng thẳng một chút, nên nhớ là đàn ông tốt của ViênHỷ nhà chúng tôi rất nhiều! Chỉ biết là bây giờ có hai anh chàng kim cương đangvây quanh Viên Hỷ đó, cũng chỉ vì Viên Hỷ chúng tôi cứng đầu quá, cứ không quênđược tình cũ với anh.”
Nhìn thấy dáng người Hà Thích rõ ràng đang cứng lại,Bì Hối lúc này mới cười vẻ mãn nguyện, ngâm nga bài hát bỏ đi. Bì Hối là mộtngười như thế, tính cách cương trực thẳng thắn, không bao giờ để tâm chuyện gì,cũng không thể nhịn nhục được, dù là bạn bè chịu oan ức cũng sẽ thấy ngứa mắtmà xuất hiện. Nhưng nổi giận rồi thì cũng quên hết.
Thực ra cô rất tốt bụng, nhưng lại không biết có thểlàm được chuyện tốt hay không thôi.
Trương Hằng cũng đã nghe ngóng được tin tức bạn traicũ của Viên Hỷ quay về từ Bì Hối, anh đến công ty tìm Bộ Hoài Vũ, mới gặp đãhỏi phủ đầu: “Cậu và Viên Hỷ rốt cuộc là chuyện gì thế?”
Bộ Hoài Vũ hờ hững “Hử?” một tiếng, ánh mắt vẫn tậptrung trên bản phân tích số liệu mà nhân viên vừa đưa đến.
Trương Hằng càng tức khí hơn, dấn lên một bước giậtlấy bảng biểu trong tay Bộ Hoài Vũ ném sang một bên, bàn tay tì lên mép bàn,làm mặt lạnh hỏi từng chữ một: “Hỏi cậu có biết được Viên Hỷ đã gương vỡ lạilành với bạn trai cũ chưa?”
Bộ Hoài Vũ lúc ấy mới ngẩng lên nhìn Trương Hằng, thầnsắc lạnh nhạt, chỉ khẽ gật gật đầu, trả lời gọn lỏn: “Biết, tớ đã chúc phúc chohọ rồi.”
Trương Hằng đờ ra, hàng lông mày động đậy, nhìn BộHoài Vũ như nhìn quái vật một lúc, sau đó mới ưỡn thẳng người chỉ tay vào BộHoài Vũ, muốn nói gì đó nhưng tay chỉ một hồi cũng không nói được gì, chỉ biếtmím môi lại quay người bước về phía cửa.
Bộ Hoài Vũ chỉ lặng lẽ nhìn theo Trương Hằng, khônggiải thích cũng chẳng ngăn cản.
Tay Trương Hằng đã đặt lên nắm cửa lại khựng lại, quayngười nhìn Bộ Hoài Vũ, đột ngột hỏi: “Mấy hôm nay cậu bận gì vậy?”
“Cổ phiếu.”
“Thế nào rồi?”
Bộ Hoài Vũ lắc đầu, “Không ổn.”
“Lỗ à?” Trương Hằng lại hỏi.
Bộ Hoài Vũ vẫn trả lời bằng vẻ thờ ơ: “Cho là vậy.”
Trương Hằng bỗng dưng cười lớn “hề hề” hai tiếng, sậpcửa lại rồi quay lại, hùng dũng ngồi phịch xuống ghế salon bằng da thật, đôichân dài đặt trên kỷ trà để ngồi một cách thoải mái nhất, sau mới cười bảo:“Gần đây tình hình cổ phiếu rất tốt, cậu lại lỗ á? Đúng là chuyện khó tin cóthật!”
Bộ Hoài Vũ không nói gì, hơi ngước cằm lên nhìn TrươngHằng, tay phải theo quán tính xoay xoay cây bút bi dầu, đầu bút thỉnh thoảng gõlên bàn, vang lên âm thanh lanh lảnh.
Trương Hằng rung rung bàn chân, cười vẻ gian xảo, lạichuyển chủ đề khác: “Tớ phải đi xem cái tên Hà Thích kia là thần thánh phươngnào mới được.”
Bộ Hoài Vũ hơi chau may lại, vẫn giữ nguyên giọng điệulạnh nhạt: “Hôm nay cậu không phải làm việc à?”
“Làm việc?” Trương Hằng nhướn mày kinh ngạc, “Tấtnhiên phải làm rồi, có điều, tiền thì không bao giờ kiếm cho đủ cả, vả lại hômnay không kiếm tiền thì còn ngày mai, còn người mà bỏ qua thì kiếm không ra nữađâu.”
Gương mặt Bộ Hoài Vũ cuối cùng đã toát lên vẻ khôngvui, giọng nói vốn thờ ơ cũng có vẻ xúc động: “Có phải cậu rảnh quá nên khóchịu không? Không có chuyện gì thì đến phiền tôi à, muốn làm gì thì làm đi!”
“Hề hề! Lần này mất bình tĩnh rồi nhỉ?” Trương Hằngkhông những không bực bội mà còn tỏ ra vui vẻ, “Đã quan tâm mà còn làm bộ, mệtlắm đấy, tớ còn không biết cậu hay sao?”
Bộ Hoài Vũ lạnh lùng lườm Trương Hằng một cái, cúi đầutiếp tục xem bản phân tích trên bàn, lạnh lùng bảo: “Lúc ra ngoài thì nhớ đóngcửa vào.”
“Nói thật đi, trong lòng cũng khó chịu lắm chứ gì?”
“…”
“Đã dây dưa với nhau hơn nửa năm rồi chứ ít gì, tớ lạicứ tưởng được uống rượu mừng của cậu rồi cơ đấy, ai ngờ được giữa đường lại xảyra chuyện thế này? Bộ Hoài Vũ, ta nói cậu cũng không biết nhanh trí hơn sao? Côbé như Viên Hỷ bây giờ khó tìm lắm, khó khăn lắm cậu mới gặp được thế mà khôngbiết nắm chặt, không phải tớ nói cậu chứ, đã già ngần này rồi, quan hệ nam nữcó bao nhiêu việc, thế mà cậu vẫn không lo xong.”
“…”
Trương Hằng lảm nhảm không ngơi, Bộ Hoài Vũ vốn khôngđịnh đếm xỉa đến, rốt cuộc đã không nhịn nổi nữa, phân tích số liệu xem nãy giờmà không một số nào vào đầu nổi, đành ném sang một bên ngẩng lên nhìn TrươngHằng, cố nhịn cơn tức giận: “Trương Hằng, nếu cậu thấy cô ấy tốt thì cứ đi theođuổi, cho dù giờ cô ấy đã có bạn trai, tôi tin đối với cậu cũng chẳng là gì cả,cậu đừng có đến làm phiền tôi có được không?”
Trương Hằng thao láo mắt, vẻ mặt ra chiều bất hạnh:“Tớ làm phiền cậu à? Sao tớ lại làm phiền cậu?”
Bộ Hoài Vũ cố gắng mím môi, ngẩng đầu lên hít hơi thậtsâu, sau mới nhìn Trương Hằng: “Cậu có thể không nhắc đến Viên Hỷ được không?”
“Tại sao? Sao lại không thể nhắc đến cô ấy?”
Lửa giận của Bộ Hoài Vũ cuối cùng đã bùng nổ, anh némmạnh cây bút lên trên bàn, sắc mặt tái xanh hỏi: “Cậu có khùng không? Bạn traicô ấy quay về rồi, tôi phải làm sao đây? Chẳng lẽ tôi phải học hỏi mấy thằngnhóc đi tranh đoạt đánh ghen hả? Mọi người đều là người lớn cả rồi, có gì đểvương vấn đâu? Thú vị lắm hả?”
Trương Hằng không cười nữa, đứng lên khỏi ghế salon,giũ giũ vạt áo, thu lại vẻ tươi cười cợt nhả trên mặt, lạnh nhạt bảo: “Thú vịchứ, tất nhiên là thú vị rồi, thứ mình thích thì phải tranh giành, ai mà có thểđưa thứ cậu thích đến tận mặt cậu được? Người cũng thế, bạn trai cũ thì saonào? Ai mà chẳng từng có kinh nghiệm tình trường? Tớ thấy cô ấy với cậu là hợpnhất, lão Bộ à, đừng có ngốc nữa, dù gì đường đường cũng là đại lão gia, muốnngười có người muốn tiền được tiền, cậu còn sợ gì nào?”
Hai người đối diện nhau cố chấp như thế, dường nhưkhông hề có ý lùi bước, một lúc sau sắc mặt Bộ Hoài Vũ mới khá hơn một chút,ánh mắt nhìn Trương Hằng như đang suy nghĩ gì đó, đột ngột hỏi: “Có phải cậucũng thích Viên Hỷ?”
Trương Hằng ngẩn ra, “Tớ?” Anh chỉ vào mũi mình hỏi,cười càng dữ tợn hơn, “Đừng đùa, cô bé như Viên Hỷ á? Chỉ có kẻ vô vị như cậumới hợp với cô ấy thôi, bắt tớ cả ngày phải ở bên một cô gái như thế thì thàcậu giết tớ cho rồi! Tớ thích cô ấy? Đúng là chuyện cười thế giới, cho dù cóngày nào đó tớ điên lên vì một gốc cây mà bỏ qua cả khu rừng, cho dù không đượccây bông gòn thì cũng phải là dương liễu, thì cũng không đến nỗi phải chọn mộtcây táo khô khốc như Viên Hỷ đâu! Ha ha, buồn cười quá, lão huynh à cậu lần nàynghĩ nhiều rồi, tớ chỉ vì cậu thôi, chẳng có ý gì khác cả, tớ có thể bảo đảmtrước Đảng.”
Trương Hằng vừa cười vừa bước ra ngoài, ra khỏi phòngrồi vẫn không quên thò đầu vào dặn một câu: “Đừng có quên đấy, chúng ta tìm cơhội quen biết tên Hà Thích gì gì đó, tớ phải xem hắn là loại người thế nào!”
Trương Hằng đã đi rồi, Bộ Hoài Vũ vẫn không thể xemtiếp báo cáo, từng dãy chữ số đập vào mắt nhưng không thể chui nổi vào đầu, anhkhông hề tán đồng lý luận của Trương Hằng, nam nữ mấy người dính líu với nhauchỉ vì tình cảm, anh thấy chuyện này rất chán chường. Không phủ nhận rằng anhcó cảm tình với Viên Hỷ, thậm chí đã thích cô, nhưng không hề chứng minh rằnganh sẽ vướng vào mớ tình cảm rắc rối vì cô, vả lại cũng chẳng có gì phải lằngnhằng cả.
Bộ Hoài Vũ lắc lắc đầu, tên Trương Hằng này lại lêncơn gì không biết, sao lại có cảm hứng với chuyện này thế chứ? Làm như Hà Thíchquay về cướp bạn gái của hắn không bằng. Bộ Hoài Vũ nhếch mép cười chế giễu,hai người họ vốn là một cặp tình nhân yêu nhau say đắm, chia ly vì thế sự, bâygiờ khó khăn lắm mới trùng phùng, anh chạy theo níu kéo để làm quái gì? Có phảilà thiếu niên nhiệt tình nữa đâu, làm gì có chí khí tranh đoạt như thế, nam nữmà, chẳng phải chỉ là chuyện cỏn con thôi sao? Có phải thiếu ai đó thì khôngsống nổi đâu, hành hạ mình làm quỷ gì?
Trương Hằng nói là sẽ làm quen với Hà Thích thì đã sắpxếp kế hoạch từ lâu rồi, lại thêm cô nàng Bì Hối sợ thiên hạ không đủ loạn,muốn tìm ra cách để mấy người tụ tập lại cũng không có gì là khó khăn. Chỉ mấyhôm sau, Trương Hằng đã gào lên bảo mình phải dọn nhà, gọi điện thoại bắt mọingười đến giúp anh, không chỉ đặc biệt nhắn nhủ Viên Hỷ mà còn lải nhải gì đótrong điện thoại với Bì Hối, bảo cô nàng cố ý nói với Viên Hỷ rằng Bộ Hoài Vũcũng đến đó trước mặt Hà Thích, nói gì mà mọi người cũng lâu rồi chưa tụ họp,đừng có mà trốn tránh.
Viên Hỷ thật sự sợ Trương Hằng lại nghĩ ra trò gì đó,tuy cô cảm thấy giữa mình và Bộ Hoài Vũ thanh bạch quang minh chính đại, nhưngtrước mặt Hà Thích vẫn không muốn nhắc đến Bộ Hoài Vũ, đến mức đi làm cũng có ýtránh né anh. Nhưng Bì Hối lại nói thế trước mặt Hà Thích, Viên Hỷ cũng chẳngcòn cớ gì để thoái thác, đi thì bắt buộc rồi, không đi cũng phải đi. Không đià? Thế quá bằng chứng minh mình mất tự tin rồi? Nếu chẳng có chuyện gì thì mấttự tin gì cơ chứ?
HàThích không nói gì nhiều, chỉ mỉm cười bảo Viên Hỷ: “Nếu không có chuyện gì thìchúng ta đến giúp đi, làm quen thêm bạn bè cũng đâu phải chuyện gì xấu.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]