Bộ Hoài Vũ im lặng, chỉ chậm rãiđứng dậy, khóe môi dần nhướn lên nhưng rồi nụ cười lại đông cứng. Một lúc sau,hàng mi anh hạ xuống che khuất tầm nhìn, lặng lẽ ra ngoài, sống lưng ưỡn thẳng.
Bì Hối cuống quýt nhìn Viên Hỷ, bảo: “Viên Hỷ! Cậu điên rồi hả? Cậu nói nhữnglời làm tổn thương người khác quá!” Nói rồi đuổi theo Bộ Hoài Vũ. Trương Hằngvỗ nhẹ lên vai Viên Hỷ, thở dài một tiếng rồi cũng theo sau. Chỉ còn lại ViênHỷ đứng đờ tại chỗ, thẫn thờ nhìn theo bóng từng người một khuất dần sau cửa.Cô cảm giác cơ thể mình từ trong ra ngoài đều bị rút cạn sạch, chân mềm nhũnkhông đỡ được trọng lượng cơ thể nữa, chỉ dựa vào tường từ từ quỳ xuống, đồngthời tự hỏi, chuyện gì thế này? Cô đã bị gì thế này?
“Viên Hỷ…” Hà Thích đưa tay ra đỡlấy cô.
“Tránh ra.” Cô nói, cúi đầu ômchặt vai mình, “Đi hết đi, dẫn Ella của anh đi ngay.”
Từ đó về sau, Ella không còn xuấthiện. Hà Thích vẫn chạy đi chạy về, bất chấp Viên Hỷ phớt lờ anh, bất chấp côđối xử thế nào. Có lúc không có chuyện gì để làm, anh cũng đến thường xuyên,ngồi một bên lẳng lặng ngắm Viên Hỷ chăm sóc anh trai. Ca phẫu thuật của ThanhTrác chỉ là ca mổ nhỏ nên được ra viện nhanh chóng, Hà Thích đến đón họ rồi dìuThanh Trác xuống lầu.
Và ngày phép của Viên Hỷ cũnghết, thực sự không thể xin nghỉ được nữa nên cô đành đi làm trở lại. Tiểu Hồngđã muốn về nhà từ lâu, thấy Thanh Trác xuất viện rồi thì càng nằng nặc đòi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-la-ai-cua-ai/2385837/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.