Ban đầu, cứ đến buổi trưa là côcố ý làm thêm giờ, sau đó chần chừ không chịu đi ăn. Anh cũng không nói nhiều,chỉ ngồi một bên lặng lẽ đợi cô, thỉnh thoảng lật xem tin tức mới của ngày hômấy, không hề thúc giục. Nhưng cô lại không thể cứng rắn nổi, vì biết dạ dày anhkhông tốt. Hơn nữa da mặt cô cũng không dày đến thế, không chịu nổi ánh mắt lạlùng của đồng nghiệp. Nên cuối cùng cô đành ngoan ngoãn đi ăn với anh, sau đóbuổi tối lại ngoan ngoãn ngồi xe anh về nhà.
Cô không tài nào hiểu được tâm tư của anh, ánh mắt anh quá sâu xa, như thểkhông có đáy. Cô nghĩ anh đang tội nghiệp mình, tuy anh chưa từng nói rõ, nhưngcô có thể nhìn ra. Gia đình cô, cảnh ngộ của cô đủ khiến bất kỳ người đàn ôngmạnh mẽ nào cũng có thể nảy sinh đồng cảm, sau đó đứng trước mặt cô với tư thếcủa Đấng cứu rỗi. Nhưng chỉ trời mới biết cô oán hận sự thương hại của ngườikhác đến mức nào, phải, cô oán hận. Cả đời này cô luôn cố gắng làm một kẻ mạnhmẽ, nhưng trong mắt người khác lại cứ trở thành một hình tượng yếu đuối. Cô cămhận mình như thế, cũng căm hận cả những người nhìn mình bằng cặp mắt thươnghại.
Buổi tối không ngủ được, lúc nàocô cũng nghĩ ngợi lung tung, những điều thần quỷ bí ẩn của kiếp trước lẫn kiếpnày cô đều nghĩ đến. Phương Đông xem trọng báo ứng nhân quả, vậy thì nỗi khổkiếp này của cô chính là quả kiếp trước cô trồng, cô không cần ai thương hại.Phương Đông nói con người sinh ra đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-la-ai-cua-ai/2385824/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.