Bốn người tùy tiện hâm lại đồ ăn giải quyết qua loa bữa trưa. Xong Lục Nhân bị Nhậm Phong lôi
kéo ra ngoài, thì thầm nói muốn đi dạo quanh nhà nghỉ, bất quá rốt cuộc có ý đồ gì, thì chỉ có
mình Nhậm Phong biết.
Phương Diệc Nhiên nhìn Phương Mặc từ sáng dậy vẫn còn mơ mơ màng màng, cười lắc đầu từ
chối lời mời của hai người kia, ôm Phương Mặc ở nhà hưởng thụ ánh nắng buổi chiều, hiếm khi
có được lúc thanh tĩnh.
Quả nhiên vừa ngồi xuống không bao lâu, Phương Mặc đã dựa vào Phương Diệc Nhiên mà ngủ.
Phương Diệc Nhiên bất đắc dĩ vuốt tóc cậu, lộ ra một nụ cười trìu mến, rồi đỡ đầu định để cậu
gối lên đùi mình.
Nào ngờ Phương Diệc Nhiên vừa khẽ động, Phương Mặc đã giật mình tỉnh lại, mơ màng
nghiêng đầu nhìn chủ nhân, như đang hỏi có chuyện gì sao? phongmy.wordpress.com Page 252
“Không có việc gì, em ngủ tiếp đi, gối lên đùi tôi này.”
Phương Mặc hai mắt sáng rực, khi cậu ở trong hình người, chủ nhân rất ít khi ôm cậu trên đùi,
liền bất giác lấy đầu cọ cọ tay Phương Diệc Nhiên, rồi mới tìm một vị trí thoải mái trên đùi gối
đầu xuống.
Phương Diệc Nhiên thì tiện tay cầm một quyển sách trên bàn trà để đọc giải sầu, lật vài tờ, lại bất
đắc dĩ thở dài, buồn cười nhìn Phương Mặc trên đùi, bởi tên này không ngủ, vẫn len lén nhân lúc
y giở sách thì hé mắt nhìn y, đợi y giở xong lại vội nhắm mắt lại, như vậy mấy lần rồi.
“Em nhìn cái gì? Nhắm mắt lại ngủ đi.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-khuyen/1303389/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.