Tia nắng đầu tiên của năm mới chiếu vào phòng, màu vàng kim dịu dàng phủ lên ga trải giường
màu trắng, chiếu vào hai người đang ôm nhau ngủ, sự yên lặng tường hòa, tràn ngập hương vị
mang tên hạnh phúc.
Phương Diệc Nhiên giật giật thân mình, chậm rãi mở mắt, hơi híp mắt lại, đưa tay che ánh mặt
trời đi, rồi lại chớp mắt mấy lần nữa, cuối cùng cũng tỉnh táo, vừa cúi đầu liền thấy con cún xấu
tính nào đó đang ngủ trong lòng mình.
Phương Diệc Nhiên có lẽ không biết ánh mắt mình nhìn Phương Mặc dịu dàng tới mức nào, y
cúi đầu hôn lên trán Phương Mặc, khiến Phương Mặc mơ mơ màng màng lẩm bẩm một tiếng, cọ
cọ lên người Phương Diệc Nhiên, rồi tiếp tục ngủ say, chỉ có chân tay càng quấn chặt hơn, dính
vào người Phương Diệc Nhiên chả khác gì keo con voi. phongmy.wordpress.com Page 248
Phương Diệc Nhiên cười khẽ, vuốt mấy lọn tóc rủ xuống của cậu, hôn lên vành tai thò ra ngoài,
rồi nhẹ nhàng cắn liếm, nhớ tới nhiệt tình vô tận đêm qua của hai người, khóe miệng không khỏi
càng nhếch lên, biến thành một nụ cười mê người. Nếu Phương Mặc bây giờ đang ngủ say có thể
tỉnh lại nhìn một cái, nhất định sẽ nhìn tới choáng váng, sau đó nhào tới ôm lấy chủ nhân bảo bối
nhà mình, không cho người khác thấy nụ cười mê người đó của chủ nhân.
Đáng tiếc cẩu ngốc Phương Mặc không để ý tới sự quấy rầy của Phương Diệc Nhiên, chẳng hề
có ý định tỉnh lại, ôm chủ nhân âu yếm ngủ say sưa.
Cái tên này, Phương Diệc Nhiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-khuyen/1303388/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.