Phương Mặc ôm cổ Phương Diệc Nhiên, cọ cọ lên người y vẻ lấy le, lại bị Phương Diệc Nhiên
lườm, liền cười khúc khích giả vờ không biết mà tiếp tục cọ.
Phương Diệc Nhiên buồn cười thơm chụt một cái lên miệng cậu, rồi đẩy cậu ra đứng dậy, còn
chưa đứng vững đã bị Phương Mặc ôm lấy eo, “Anh đi đâu thế?”
Phương Diệc Nhiên quả thực muốn đạp cậu một cái, sao đột nhiên lại bám người như thế, trời
mới biết, vừa rồi bọn họ đã làm mấy lần, mỗi lần làm xong lại bị Phương Mặc dính chặt vào cọ
tới cọ lui dẫn tới hiệp kế tiếp, từ sô pha lăn xuống đất, lại từ dưới đất bò lên bàn ăn, cuối cùng
lăn tới trên giường, người này rõ ràng đã kiệt sức mà còn không biết sống chết trêu chọc y, làm
không biết mệt.
Như bây giờ đang ôm eo y mà cũng không an phận, lúc nói còn dùng môi chà xát lên da y, rồi
lén thè lưỡi liếm eo nữa, Phương Diệc Nhiên bị cậu liếm ngứa ngáy, thực sự là vừa bực vừa buồn
cười, đẩy cái đầu xù của cậu ra, nhéo mấy phát, không nói tới kiệt sức, nghe âm thanh này mà
xem, đến tiếng kêu cũng khàn hết cả đi rồi, mà còn dụ dỗ y, còn dụ dỗ y cơ đấy.
Phương Diệc Nhiên hung hăng nhéo hai núm đã sưng cứng trước ngực Phương Mặc, làm
Phương Mặc đau nhức ô một tiếng, buông tay, vẻ mặt mờ mịt, nhìn y đầy tội nghiệp.
“Đi tắm thôi mà, chạy đi đâu được chứ.” Nâng cằm cậu lên, nhìn trái nhìn phải, cuối cùng nắm
mũi cậu nói.
Phương Mặc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-khuyen/1303376/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.