Nhóc con nọ run cầm cập, không biết là do lạnh hay do sợ, Phương Diệc Nhiên ôm nó vào lòng
cũng không để tâm nó cả người bẩn thỉu, hơn nữa nhóc này lại quá nhỏ, không dễ ôm, Phương
Diệc Nhiên chỉ dùng hai bàn tay chập vào là có thể che cả người nó rồi, sau đó áp sát vào trong
lòng, rất sợ sơ sẩy một tí là làm rớt vật nhỏ này xuống.
“Vật nhỏ này là ở đâu ra vậy?” Phương Diệc Nhiên hỏi Phương Mặc, chắc là của nhà nào đó bị
lạc, nó cũng không giống Tiểu Bát trước kia nhìn tướng là biết chó hoang, con cún này rõ ràng là phongmy.wordpress.com Page 186
chó cảnh, lại còn đáng yêu như thế, tám phần mười là có chủ nhân, nhỏ như vậy đã bị lạc thì khả
năng sống rất thấp.
“Không biết, đột nhiên nó lăn tới.” Phương Mặc lắc đầu, lại nhìn cún con trong lòng Phương
Diệc Nhiên đang tròn xoe mắt nhìn mình, Phương Mặc đưa tay ra muốn sờ nó, nó lại rúc sâu vào
tay Phương Diệc Nhiên.
Đối với việc Phương Mặc dùng từ ‘lăn’ để hình dung sự xuất hiện của nó, vừa rồi Phương Diệc
Nhiên đã được chứng kiến nên cũng không có ý kiến gì, nhưng Phương Diệc Nhiên không có
kinh nghiệm nuôi chó, mới chỉ nuôi Tiểu Bát được vài ngày, con cún này lại không lớn như Tiểu
Bát, trông bộ dạng có vẻ là được chiều chuộng, Phương Diệc Nhiên thật rất sợ không cẩn thận sẽ
làm chết nó.
Vì vậy hai người đành phải đi đường khác tới cửa hàng thú cảnh hồi trước, những chuyện thế
này dĩ nhiên phải hỏi người chuyên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-khuyen/1303373/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.