Sáng hôm sau vẫn là Phương Mặc dậy trước, sau đó đến gần sát giờ mới gọi Phương Diệc Nhiên
dậy. Buổi sáng lạnh vô cùng mà phải bò ra khỏi ổ chăn đúng là một loại dằn vặt đối với Phương
Diệc Nhiên, đặc biệt là lúc còn có một lò sưởi khổng lồ đang sưởi ấm cho y.
Có điều nếu tiếp tục không dậy thì sẽ đi làm muộn, Phương Diệc Nhiên bám giường không phải
vì ham ngủ, chỉ là vì muốn rúc trong chăn ấm không muốn ra thôi, không đến phút chót thì
không muốn rời giường chút nào.
Mà cái phút chót đó, lại bởi vì có Phương Mặc mà càng lúc càng kéo dài hơn, chứ không phải tại
y. Ngay đến kem đánh răng Phương Mặc cũng đã bôi giúp y, bữa sáng càng khỏi phải bàn,
đương nhiên là đưa tới tận tay, còn thiếu điều đút cho y ăn nữa thôi. Như vậy đương nhiên là tiết
kiệm được không ít thời gian, chỉ khổ cho Phương Mặc bận tíu tít, có điều đương nhiên là cậu
làm rất thích thú.
Thế nhưng tới khi ra cửa, Phương Diệc Nhiên vẫn bị chậm một chút, bởi vì người hầu nhỏ
Phương Mặc lại không đi theo, chỉ đứng ở cửa. Phương Diệc Nhiên quay đầu nhìn Phương Mặc
vẻ kỳ quái, hỏi: “Không đi cùng sao?” Không phải trước đây cậu luôn nằng nặc đòi theo y đi làm
sao. phongmy.wordpress.com Page 181
Thấy Phương Diệc Nhiên chuẩn bị đi, Phương Mặc đứng nhìn vốn còn đang có chút rầu rĩ, nháy
mắt liền vui vẻ: “Có được không ạ?”
Phương Diệc Nhiên giật mình, không phải là cậu vẫn luôn tiễn y đi làm sao, rồi lại chợt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-khuyen/1303372/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.