Phương Diệc Nhiên lên lầu, mở cửa, trong nhà tối om. Hửm? Không có ai sao? Chẳng lẽ Phương
Mặc đang chờ mình trước cửa công ty? Chợt nhớ ra rằng cậu luôn đưa y đi làm rồi đón y tan ca,
với mức độ ngốc nghếch của Phương Mặc, thì chuyện đó cũng không phải là không thể.
Nghĩ vậy, Phương Diệc Nhiên đau đầu bóp trán, vừa đi vào phòng trong vừa lấy di động ra, định
gọi qua xem Phương mặc đi đâu rồi, trước tiên phải xem có đúng là cậu không có ở trong phòng
hay không.
Vừa bật đèn phòng khách lên Phương Diệc Nhiên liền bị một đống lù lù bên chân làm cho giật
mình.
“Sao lại ngồi ở đây?” Hóa ra là Phương Mặc đang ôm đầu gối ngồi dưới đất trên hành lang ra
vào, ngay trên cái đệm mà trước kia Tiểu Bát thường dùng, vừa nãy y vào cửa tối quá nên không
để ý là có người ở đó.
Phương Mặc ngẩng đầu nhìn Phương Diệc Nhiên, nhưng không nói gì. phongmy.wordpress.com Page 140
Phương Diệc Nhiên ngồi xổm xuống trước mặt Phương Mặc, giống như đối với Tiểu Bát, vuốt
tóc cậu, sau đó áp trán vào trán cậu, nói: “Tôi về trễ, em không vui à? Xin lỗi, tôi quên mất hôm
nay có tiệc chúc mừng, không thể về với em.”
Phương Mặc lắc đầu biểu thị không có, nhưng vẻ mặt đó đáng thương như là đang im lặng khiển
trách Phương Diệc Nhiên không giữ lời, bỏ cậu ở nhà một mình.
“Dưới đất lạnh lắm, đứng dậy đi.” Phương Diệc Nhiên xoa nhẹ lên mặt cậu, đứng dậy, tiện tay
kéo Phương Mặc dậy, nói thật là ngồi xổm lâu y
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-khuyen/1303362/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.