Phương Diệc Nhiên còn một ngày nghỉ ngơi, hai người cũng không ra ngoài nữa, ở nhà phơi
nắng, xem TV, học nấu ăn. phongmy.wordpress.com Page 135
Phương Diệc Nhiên dạy Phương Mặc nấu ăn, đến khi bảo cậu xem thực đơn mới phát hiện vấn
đề là Phương Mặc không biết chữ, thực sự cho tới giờ y chưa từng nghĩ tới chuyện ấy, không
biết chữ hay nói đúng hơn là người không biết chữ dường như là một chuyện gì đó rất xa xôi đối
với Phương Diệc Nhiên.
Có điều nghĩ lại thì có lẽ thời gian làm chó của Phương Mặc khá dài, hơn nữa khi cậu biến thành
người có lẽ cũng không có cơ hội đến trường học hành gì, nghĩ kỳ thì thấy chuyện không biết
chữ cũng không kỳ quái. Những chữ đơn giản thì Phương Mặc cũng đọc được, nhưng đa phần là
không biết viết thế nào.
Phương Diệc Nhiên lại kiên trì dạy chữ cho cậu, sưu tầm một ít sách giáo khoa dạy chữ trên
mạng cho cậu học. Phương Diệc Nhiên cũng nghĩ tới việc cho Phương Mặc đi học, nhưng lập
tức lại bị phủ quyết. Phương Mặc bằng tuổi này rồi, nếu đi học cùng đám trẻ con nhất định sẽ bị
trêu đùa, bị người ta dùng ánh mắt nhìn người quái dị để nhìn, Phương Diệc Nhiên thà rằng để y
tự dạy còn hơn.
Đầu tiên dạy cậu viết tên, cũng may hai chữ Phương Mặc cậu cũng biết viết, điều bất ngờ chính
là tuy chữ không tính là đẹp nhưng chí ít rất tinh tế, không hề giống của người không biết chữ
viết ra chút nào.
Phương Mặc viết xong tên mình, lại viết tên của Phương Diệc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-khuyen/1303361/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.