Phương Diệc Nhiên đưa Phương Mặc tới địa điểm thường hẹn gặp Lục Nhân, đương nhiên còn
mang theo cả thùng chocolate của Lục Nhân và một vài trang phục nam công ty chưa công bố.
Đây là một nhà hàng dành riêng cho hội viên, mặt tiền không lớn, nhưng bên trong thì lắt léo
nhiều ngóc ngách, không phải kiểu xa hoa xanh xanh vàng vàng, mà mỗi nơi mỗi chỗ đều tỏa ra
sự ấm áp thư thái, nói ngắn gọn chính là không mất phẩm vị. Khi rảnh rỗi Phương Diệc Nhiên
lẫn Lục Nhân đều thích tới đây thư giãn, yên tĩnh lại riêng tư, uống một chén cà phê, phơi nắng,
đọc sách giải trí, rất thích ý.
Phương Diệc Nhiên vừa vào, nhân viên trông cửa đã mỉm cười: “Phương tiên sinh, Lục tiên sinh
đang ở phòng ăn trên tầng cao nhất đợi ngài.”
Phương Diệc Nhiên cười gật đầu, dắt theo Phương Mặc vào thang máy. Trên tầng cao nhất là
một phòng tiệc đứng lộ thiên, ở đó không chỉ có ánh sáng đẹp, lại có thể quan sát toàn bộ cảnh phongmy.wordpress.com Page 126
sắc của Già Lam Hồ, nhà hàng bày một cây dù trắng lớn, bên dưới một vài chiếc bàn sắp xếp tùy
hứng, có nét thú vị riêng.
Phương Diệc Nhiên vào cửa, liền thấy Lục Nhân đang lười biếng ngủ gà ngủ gật bên cạnh lan
can hơi nghiêng ra Già Lam Hồ,
Ánh nắng chiều vương trên người hắn, như là phủ một tầng vàng kim, đầu hơi nghiêng gối lên
tay, tuy ngủ, nhưng trên mặt mang chút ý cười, khóe miệng khẽ nhếch, như đang thấy mộng đẹp.
Mỗi một đường nét ngũ quan đều rất bình thường, nhưng kết hợp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-khuyen/1303359/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.