Phương Diệc Nhiên đưa Phương Mặc tới địa điểm thường hẹn gặp Lục Nhân, đương nhiên còn mang theo cả thùng chocolate của Lục Nhân và một vài trang phục nam công ty chưa công bố. Đây là một nhà hàng dành riêng cho hội viên, mặt tiền không lớn, nhưng bên trong thì lắt léo nhiều ngóc ngách, không phải kiểu xa hoa xanh xanh vàng vàng, mà mỗi nơi mỗi chỗ đều tỏa ra sự ấm áp thư thái, nói ngắn gọn chính là không mất phẩm vị. Khi rảnh rỗi Phương Diệc Nhiên lẫn Lục Nhân đều thích tới đây thư giãn, yên tĩnh lại riêng tư, uống một chén cà phê, phơi nắng, đọc sách giải trí, rất thích ý. Phương Diệc Nhiên vừa vào, nhân viên trông cửa đã mỉm cười: “Phương tiên sinh, Lục tiên sinh đang ở phòng ăn trên tầng cao nhất đợi ngài.” Phương Diệc Nhiên cười gật đầu, dắt theo Phương Mặc vào thang máy. Trên tầng cao nhất là một phòng tiệc đứng lộ thiên, ở đó không chỉ có ánh sáng đẹp, lại có thể quan sát toàn bộ cảnh phongmy.wordpress.com Page 126 sắc của Già Lam Hồ, nhà hàng bày một cây dù trắng lớn, bên dưới một vài chiếc bàn sắp xếp tùy
hứng, có nét thú vị riêng. Phương Diệc Nhiên vào cửa, liền thấy Lục Nhân đang lười biếng ngủ gà ngủ gật bên cạnh lan can hơi nghiêng ra Già Lam Hồ, Ánh nắng chiều vương trên người hắn, như là phủ một tầng vàng kim, đầu hơi nghiêng gối lên tay, tuy ngủ, nhưng trên mặt mang chút ý cười, khóe miệng khẽ nhếch, như đang thấy mộng đẹp. Mỗi một đường nét ngũ quan đều rất bình thường, nhưng kết hợp với nhau lại toát lên một vẻ quyến rũ đầy ma mị. “Sao lại ngủ gật ở đây, không sợ cảm lạnh à.” Phương Diệc Nhiên đi tới bên cạnh Lục Nhân, vỗ vỗ gọi hắn tỉnh dậy. “Đến rồi sao?” Lục Nhân tỉnh lại, mở mắt ra, một đôi mắt phượng xênh xếch, thoáng chốc trở thành tiêu điểm trên toàn bộ gương mặt. Ai từng thấy đôi mắt của Lục Nhân đều sẽ hiểu cái gì gọi là ‘Mị nhãn như tơ’. Dù Lục Nhân không có biểu cảm gì, thì ánh mắt đó cũng như là đang phóng điện, càng không cần nói tới lúc hắn cố ý quyến rũ người ta. Đeo lên một đôi kính, chặn bớt vẻ dụ hoặc của đôi mắt, xoa xoa trán, nói “Vừa vặn tới phiên trực, trước khi đi lại có một ca khẩn cấp tới, đứng trước bàn mổ hơn bốn tiếng liền, nên nằm phơi nắng một lúc liền thoải mái quá ngủ quên mất.” “Tôi tưởng hôm nay anh được nghỉ chứ.” Phương Diệc Nhiên nhíu mày, nói như vậy là hơn hai mươi mấy tiếng rồi hắn chưa ngủ sao? Đã vậy mà còn hẹn y, người này thật là… Lục Nhân cười xoa xoa chỗ mày chau lại của Phương Diệc Nhiên, “Đợi tới lúc tôi rảnh rỗi thì cậu lại bận, không sao đâu, có thể sớm ăn chocolate cũng tốt, ăn rồi tôi mới an tâm mà ngủ.” Tay Lục Nhân còn chưa đụng vào Phương Diệc Nhiên thì bên cạnh đã có một bàn tay khác đẩy văng nó ra… Sau đó trừng mắt nhìn Lục Nhân đầy giận dữ, ngoại trừ Phương Mặc ra còn ai vào đây nữa. Phương Diệc Nhiên lẫn Lục Nhân đều sửng sốt, Phương Diệc Nhiên mắng: “Phương Mặc!” Lục Nhân thì lại mỉm cười, hiếu kỳ quan sát Phương Mặc, “Chó ngoan hộ chủ.” Lúc này đến phiên Phương Diệc Nhiên trách cứ Lục Nhân, tuy người này thường xuyên độc mồm độc miệng, nhưng không thể nói Phương Mặc như thế ngay trước mặt mình được. Nếu đã đưa theo thì là bạn của mình, tối thiểu cũng phải tôn trọng. Thấy Phương Diệc Nhiên có vẻ giận, Lục Nhân liền giơ tay làm bộ đầu hàng, “Được được, tôi không nói nữa.” phongmy.wordpress.com Page 127 “Của anh đây.” Phương Diệc Nhiên tức giận đẩy chocolate cho Lục Nhân, Lục Nhân nhận lấy,
vội vã mở luôn một hộp, cho một viên vào miệng, sau đó vẻ mặt đầy thỏa mãn, còn liếm ngón tay, nói: “Hmm, ngon thật.” Phương Diệc Nhiên lắc đầu bất đắc dĩ, thật không hiểu sao Lục Nhân có thể ăn chocolate thay cơm, có gì ngon đâu, ăn nhiều đồ ngọt như vậy mà không ngán. Lại nhìn sang Phương Mặc đứng bên cạnh, nhẹ nhàng nói: “Thích ăn gì thì cứ tự đi lấy nhé.” Rồi chỉ những bàn để thức ăn đằng xa. Phương Mặc trừng mắt nhìn Lục Nhân không nói gì, Lục Nhân vẫn đang nằm ườn ra trên ghế như động vật nhuyễn thể, đón lấy ánh mắt thăm dò của Phương Mặc, mỉm cười lại với cậu, không quên tiện tay cho thêm một viên chocolate vào miệng. “Phương Mặc?” Phương Diệc Nhiên đẩy cậu một cái, rốt cuộc là có chuyện gì thế này? Từ khi nào mà đến thức ăn cũng không còn sức hấp dẫn với Phương Mặc nữa, trước khi đi còn muốn tranh đồ ăn trong bát mình mà, chẳng lẽ là ăn no quá? Chắc không phải là bị Lục Nhân mê hoặc chứ? Phương Diệc Nhiên quay đầu lại nhìn cái người tuyệt đối có thể gọi là có sức hút kia, không thể nào… Lúc này Phương Mặc mới hoàn hồn, hỏi Phương Diệc Nhiên muốn ăn gì để cậu đi lấy. “Em thích gì thì lấy cái đó, tôi sao cũng được.” “Hắn ta thực sự có thể biến thành chó à? Nhìn qua thì cũng không khác gì người bình thường a?” Lục Nhân tựa lưng vào ghế, vẫn tiếp tục đánh giá Phương Mặc ở đằng xa. Phương Diệc Nhiên đạp hắn một cái, nói cái gì vậy, cái gì mà so với người bình thường, “Phương Mặc vốn chẳng có chỗ nào không bình thường.” “Ờ.” Lục Nhân trả lời có lệ, bỗng lại hiếu kỳ tiến tới trước mặt Phương Diệc Nhiên, “Đúng rồi đúng rồi, cậu có bảo hắn biến hình cho cậu xem chưa? Có cần phải đọc chú ngữ gì không? Gọi hắn đến biến xem thế nào được không.” “Lục Nhân!” Hắn coi Phương Mặc là người trong gánh xiếc sao? Phương Diệc Nhiên giận dữ nhìn hắn, tuy biết hắn không hề có ác ý, chỉ là hiếu kỳ như thấy một thứ đồ chơi mới mẻ, nhưng người nói vô ý, người nghe thì chưa chắc. May mà hắn không hỏi ngay trước mặt Phương Mặc, ai biết rốt cuộc Phương Mặc có bí mật gì, nếu như vô tình đụng phải vết thương của người khác thì sao, vậy nên tuy bản thân y cũng hiếu kỳ, nhưng chưa bao giờ dám hỏi Phương Mặc về chuyện này. Phương Diệc Nhiên biết nếu y hỏi, thì Phương Mặc nhất định sẽ nói cho y, nhưng mỗi người đều có những chuyện riêng tư, không cần vì thỏa mãn sự hiếu kỳ của bản thân mà tìm tòi tới cùng, nhất định phải đào xới vết thương của người khác. “Không nói nữa là được chứ gì, có thế cũng giận.” Lục Nhân nhún vai, lại đưa một viên khác vào miệng, tiếp đó nghiêm mặt nói “Có điều cậu phải tự bảo hộ cho tốt, bây giờ xem chừng hắn có phongmy.wordpress.com Page 128 vẻ nghe lời, nhưng ai biết có khi nào đột nhiên phát cuồng không, có khát máu như người sói hay
không, có khi biến thân cần có điều kiện gì đó cậu không tưởng tượng nổi, nói chung là, tự bảo vệ bản thân, mất một sợi tóc, tôi liền làm thịt hắn đem nấu.” “Tôi biết rồi, anh đừng lo lắng, có điều theo tôi thấy thì Phương Mặc biến thân cũng không cần máu hay gì đó, về phần tính công kích thì, ngoại trừ phá đám tôi với người khác hẹn hò, thì còn chưa có biểu hiện gì khác.” Nghĩ tới đây Phương Diệc Nhiên không khỏi bật cười, có điều y cũng phải nhìn thẳng vào những lời Lục Nhân nói, đừng tưởng cái câu làm thịt đem nấu là uy hiếp cho vui, người này dễ sẽ làm thật lắm. “Hahaha.” Nghe được câu cuối của Phương Diệc Nhiên, Lục Nhân bật cười, “Con cún này cũng hẹp hòi ghê nha. Ôi chao, sớm biết là thú vị như thế thì tôi đã đồng ý nuôi hộ cậu mấy ngày rồi.” “Đừng có chó với cún nữa được không.” Phương Diệc Nhiên cau mày “Được rồi, rốt cuộc làm sao mà anh biết được chuyện Tiểu Bát có thể biến thành người?” “Không phải cậu nói trong nhà đột nhiên có người quét dọn giặt đồ nấu cơm cứ như bản hiện đại của Ốc đồng cô nương sao, tôi sai người giám sát cậu, bảo bọn họ chú ý tất cả những tình huống quanh cậu. Không ngờ mấy tên đó lại nghe lời như thế, cậu gửi chó lại cửa hàng, họ cũng chia nhau ra giám sát động tĩnh, đúng khi đó tình cờ thấy được tên kia leo tường trốn ra khỏi hàng thú cảnh, vốn tưởng là trộm vặt thôi nên không để ý, nhưng rồi lập tức thấy người của cửa hàng chạy đi tìm chó, chính là chú chó của cậu. Vậy còn chưa xong, người ở lại quan sát nhà cậu thấy hắn đi vào, lúc đi vào là chó, đi ra lại là người.” Lục Nhân buông tay, dáng vẻ cậu-biết-rồi-đấy: “Mặc dù rất ly kỳ, nhưng liên hệ lại với nhau thì chỉ có cách giải thích này là hợp lý nhất. Vốn định chờ cậu về để nói rõ, cứ nghĩ chó nhà cậu bám người tới mức phải trốn khỏi hàng thú cảnh về nhà chờ cậu về thì vẫy đuôi đón cậu ở cửa cơ, ai ngờ hắn bám cậu sang tận Paris luôn.” Nói tới đây lại dùng ánh mắt khinh thường nhìn Phương Mặc ở phía xa, đàn ông con trai lớn đùng rồi còn bám người như thế, hừ. Vừa lúc Phương Mặc cũng nhìn về phía họ, Lục Nhân híp mắt cười đểu, bỗng nhiên muốn trêu cậu, cầm một viên chocolate đút vào miệng Phương Diệc Nhiên, Phương Diệc Nhiên không để ý, cũng đã tới bên mép rồi, nhìn qua liền há miệng ngậm luôn, Lục Nhân thu tay lại liếm liếm chocolate dính trên đầu ngón tay, rồi lại nhìn Phương Mặc, quả nhiên vẻ mặt rất thú vị như là muốn xé xác hắn. Ôi, đùa với con cún này thật là vui quá đi, chuyện thú vị thế này sao mình lại không gặp phải nhỉ, liệu có nên hỏi Phương Mặc xem cậu ta có anh chị em gì không để đi nhận nuôi một đứa, thực sự là quá vui mà, bảo vệ chủ nhân tới mức đó, lại còn sự chiếm hữu đó a, chậc chậc, thật đáng sợ. “Ừm, chuyện chứng minh thư nhờ anh nhé, đây là tư liệu.” Từ tiểu học tới đại học, thậm chí từ việc lớn như thành tích tốt nghiệp tới việc nhỏ nhặt như ở phòng nào, cũng đều được biên soạn đầy đủ, cha mẹ đều đã mất, Phương Diệc Nhiên sẽ lấy thân phận họ hàng xa để trở thành người giám hộ của cậu. phongmy.wordpress.com Page 129 “Tìm một nhân khẩu bị mất tích để gán cho hắn là được, dù sao thì tôi cũng sẽ dàn xếp ổn thỏa,
lúc đó cậu bảo hắn học thuộc, đừng để lộ chân tướng, về phần rốt cuộc hắn là thứ gì thì chúng ta sẽ điều tra sau.” Hai người đang nói chuyện thì Phương Mặc đã đằng đằng sát khí chen vào giữa, đặt một cái đĩa xuống. “Ăn no rồi sao?” Đầu tiên Phương Diệc Nhiên cho Lục Nhân một ánh mắt cảnh cáo, ý bảo hắn đừng nói linh tinh, rồi mới hỏi Phương Mặc. “Anh ăn đi.” Đẩy thức ăn tới trước mặt Phương Diệc Nhiên, đến ý muốn khách sáo với Lục Nhân một chút cũng không có. Phương Diệc Nhiên nhìn đồ ăn Phương Mặc lấy về, đều là những thứ y thích. Đừng nhìn bình thường y cái gì cũng ăn, đương nhiên là có những thứ đặc biệt thích hơn, mà thích thì sẽ ăn nhiều hơn một chút. “Ăn đi, chắc anh chưa ăn gì đúng không, hai chúng tôi đã ăn cháo trước khi đi rồi.” Đẩy đĩa sang phía bên kia mời Lục Nhân một tiếng. Phương Diệc Nhiên và Lục Nhân có điệu bộ ăn giống nhau, đều ăn từng miếng một, chậm rãi nhai rồi mới nuốt, tuy thỉnh thoảng có nói chuyện, nhưng tuyệt đối không phải lúc trong miệng còn có đồ ăn, cũng sẽ không nói chuyện khi đối phương đang ăn, còn Phương Mặc thì chỉ quan tâm tới đĩa thức ăn của Phương Diệc Nhiên, cũng không phải Phương Diệc Nhiên nói với cậu không được phép lên tiếng, vậy nên bữa ăn coi như trôi qua một cách an tĩnh. Có lẽ địch ý của Phương Mặc đối với Lục Nhân quá rõ ràng, Lục Nhân lại thích đùa cậu, thường làm ra những động tác thân mật với Phương Diệc Nhiên, làm Phương Mặc hận tới nghiến răng. Nếu không vì biết mình mà quấy rối nhất định sẽ bị Phương Diệc Nhiên cho ăn mắng, thì Phương Mặc thật muốn lấy đĩa đập lên đầu hắn. “Mấy bộ này đều theo số đo của anh, chắc sẽ vừa, còn bộ này lấy từ thiết kế mới mùa này của tôi, đem về để lấy lòng người yêu mới của anh đi, nếu số đo không hợp thì mang tới để đổi cũng được.” Nghe Lục Nhân nói hắn mới có người mới, Phương Diệc Nhiên liền đặc biệt mang theo, đối với mức độ thiếu quan tâm của Lục Nhân với phụ nữ thì tuyệt đối không biết cách làm người ta vui. “Khụ khụ…” Lục Nhân đang uống nước thiếu chút nữa thì bị sặc, vẻ mặt quái dị nói, “Đồ nữ?” “Đương nhiên là đồ nữ rồi, chẳng lẽ người mới của anh là nam?…” Nói tới đây Phương Diệc Nhiên mới nhìn kỹ lại vẻ mặt Lục Nhân, chẳng lẽ y nói trúng rồi… “Không sao, đồ nữ cũng được, cậu đổi lại số đo lớn hơn cho tôi, có lẽ là sẽ vừa.” phongmy.wordpress.com Page 130 “Khụ khụ.” Lần này đến lượt Phương Diệc Nhiên sặc, không lẽ hắn nổi hứng bắt người yêu mặc
đồ nữ? Với tình tình ác liệt của Lục Nhân, có lẽ không gì là không thể, đừng nói là cho mặc đồ nữ không thôi, dù là mặc rồi hắn cũng dám dắt người kia ra đường ý chứ… Nghĩ tới đây, Phương Diệc Nhiên không khỏi cầu khấn qua loa cho người sắp tới bị Lục Nhân dày vò, thượng đế biết, y không hề cố ý, vậy nên đừng tính toán nợ nần lên đầu ý.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]