Phương Diệc Nhiên xoa thái dương không nói lời nào, đương nhiên Phương Mặc cũng không lên
tiếng, hai người trầm mặc cho đến tận cửa khách sạn, tận khi Phương Diệc Nhiên đi vào phòng
vẫn đang suy nghĩ rốt cuộc nên làm gì với người này? Nếu nói cậu là người tốt, thì làm gì có phongmy.wordpress.com Page 84
người tốt nào xuất hiện khó hiểu như thế, hơn nữa Phương Diệc Nhiên có thể khẳng định trước
đây hai người không quen nhau, mà nếu nói cậu là người xấu, thì làm gì có người xấu nào theo
mình nhiều ngày như thế mà chưa có ý đồ gì, lại vẫn chăm sóc cho người thần kinh thô như mình
chứ.
Phương Diệc Nhiên vào phòng, Phương Mặc cũng vào theo, sau đó tự giác đóng cửa. Phương
Diệc Nhiên vừa quay đầu lại, thấy cậu vào phòng sao mà thản nhiên, lại cảm thấy đầu đau nhức,
người này sao thần kinh còn thô hơn cả mình vậy nhỉ, cậu ta hẳn phải cảm nhận được là mình đã
biết cậu không phải người công ty chứ, vì sao vẫn theo mình một cách đương nhiên như thế, cứ
như là cậu nên ở bên mình vậy.
Phương Diệc Nhiên thở dài, trước tiên cởi bộ quần áo vướng víu này ra rồi tính. Vừa thấy
Phương Diệc Nhiên cởi quần áo, Phương Mặc rất tự giác mở hệ thống sưởi, lấy đồ trong hành lý
ra cho Phương Diệc Nhiên thay, rồi lại vào phòng tắm mở nước nóng trước.
Đi ra thấy Phương Diệc Nhiên đang kéo khóa váy, liền tới gần giúp, nắm lấy tay y. Phương Diệc
Nhiên quay đầu lại nhìn cậu một cái, buông tay để cậu kéo giúp mình,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-khuyen/1303348/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.