Bởi người nào đó ngủ nướng, nên khi mà Phương Diệc Nhiên và Phương Mặc ăn sáng thì căn
bản đã quá giờ. Phương Diệc Nhiên kéo Phương Mặc đi, nói: “Đến Paris sao có thể ăn sáng ở
khách sạn được, để tôi đưa cậu đi ăn sandwich ngon nhất Paris.”
Phương Mặc đương nhiên là không có ý kiến gì, đuổi theo Phương Diệc Nhiên. Phương Diệc
Nhiên gọi xe, thành thạo dùng tiếng Pháp nói địa điểm, đến với món ngon của Paris. Dọc theo
đường đi đương nhiên Phương Diệc Nhiên im lặng không đề cập đến chuyện xấu hổ ban sáng,
Phương Mặc cũng không lên tiếng, cuối cùng để phá vỡ sự lặng lẽ đó, Phương Diệc Nhiên đành
phải trò chuyện với tài xế. phongmy.wordpress.com Page 71
Không ngoài dự đoán, không chỉ Tiếng Anh mà Tiếng Pháp Phương Diệc Nhiên cũng có thể nói
lưu loát, bởi y từng du học ở Paris. Sau khi trò chuyện vài câu với tài xế, Phương Diệc Nhiên
phát hiện Phương Mặc hoàn toàn không hiểu họ nói gì, đương nhiên là không chen miệng vào
được, vì vậy lại chuyên tâm nhìn chằm chằm mặt mình… Phương Diệc Nhiên đau đầu, mặt y có
gì đẹp đâu, người này dù gì cũng nên nhìn phong cảnh bên ngoài vẫn hơn chứ, nếu không thì lấy
một cái gương tới tự soi, vẫn còn đẹp hơn mặt y. Nhưng cũng không đành nói thẳng, này, cậu
đừng nhìn tôi nữa, như vậy có vẻ tự kỷ quá.
Cũng may không bao lâu thì tới nơi, Phương Diệc Nhiên cũng không đưa cậu tới nhà hàng sa
hoa gì, chỉ là một tiệm bánh mì nhỏ, nhưng người ra vào rất đông, trên bảng hiệu viết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-khuyen/1303343/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.