Phương Diệc Nhiên chui vào chăn, đặc biệt nằm lệch một chút để lại hơn nửa cái giường cho
Phương Mặc. Không biết Phương Mặc đang làm gì mà nửa ngày còn chưa lên giường, Phương
Diệc Nhiên hơi hé mắt nhìn, không khỏi kinh ngạc.
“Cậu làm gì vậy?”
“Ngủ.” Phương Mặc ngẩng đầu nhìn Phương Diệc Nhiên ở trên giương trả lời. “Được không ạ?”
A? Phương Diệc Nhiên mất tự nhiên sờ sờ mặt, vẻ ngoài mình cũng khá là hiền hòa mà, sao cứ
bị làm như là chủ nô ác nhân ác đức không cho người ta lên giường ngủ, giữa trời giá rét bắt
người ta ngủ dưới sàn… Hơn nữa trong phòng cũng chỉ có một cái chăn dự bị, cậu ta dùng một
nửa làm nệm một nửa đắp làm chăn, đã thế chân tay thì dài ngoằng, hoàn toàn không che hết
được, phải cuộn người lại, dáng dấp đó muốn bao nhiêu thương cảm thì có bấy nhiêu, ai không
biết lại tưởng Phương Diệc Nhiên tội ác tày trời đã ngược đãi cậu.
“Sao lại không được?” Vốn là hai người một phòng, không có lý do gì mình lại chiếm hết
giường, không cho cậu ta ngủ. Tuy chỉ có một cái giường, nhưng là giường đôi, hai người đàn
ông ngủ cũng không chật. Lẽ nào cậu ta thích ngủ dưới sàn? Ngại giường quá mềm? Người này
quả nhiên là người sao Hỏa, khác với người Trái đất.
“Ồ.” Phương Mặc như được cho phép, đứng dậy, gấp chăn cho vào tủ, sau đó nắm lấy góc chăn
bò lên giường.
Phương Diệc Nhiên lại sửng sốt tiếp… Bởi vì cậu trừ một cái quần con thì không mặc một cái gì
cả, cứ trần trụi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-khuyen/1303342/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.